Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nữ nhân rất khó mà không yêu thích một nam nhân vừa đẹp trai lại biết quan tâm người khác, mặc dù nhà có nghèo một chút, nhưng cả nhà có những ngày tháng hòa thuận, giản đơn, thật ra cũng không tệ.
Nàng bỗng cảm thấy có thể gả vào một gia đình như thế này, trong một thế đạo mà địa vị của người phụ nữ thấp như thế này đã là rất tốt rồi, thật sự không cần thiết phải lo lắng đến vấn đề tình cảm, ngược lại trông mình thật khác người.
Nghĩ như vậy, Sở Nguyệt ôm chặt lấy cổ của Lục Tinh Hà, dựa đầu lên bờ vai rộng của hắn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt như có như không.
Nhận ra cơ thể của tiểu nha đầu dần thả lòng, khóe miệng của Lục Tinh Hà khẽ nhếch lên, bước chậm lại một chút, vững vàng đi giữ núi.
Cuối cùng, sau khi làm lỡ mật một chút thời gian ở trên đường, hai người cuối cùng cũng kịp về đến thôn Bán Pha trước khi mặt trời lặn.
Vì sợ bị thôn dân vây lấy quan sát, Sở Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tướng công, ngươi thả ta xuống đi? Nếu như để người khác nhìn thấy thì không ổn lắm.”
Lục Tinh Hà thì không có ý định thả nàng xuống: “Tướng công cõng thê tử ở trên lưng là lẽ hiển nhiên, cần gì phải quan tâm người khác nói gì?”
Nghe thấy câu trả lời của Lục Tinh Hà, Sở Nguyệt đỏ mặt.
Đúng lúc này thì phía trước phát ra một giọng nói.
“Yo, Chuyện gì thế này?”
Lúc này Lục Tinh Hà đã cõng Sở Nguyệt đến cổng thôn, người lên tiếng là Vương Tuyết Lan, một hộ gia đình cách cổng thôn không xa, đang mang rau dại từ trong bếp ra rửa.
Sở Nguyệt cùng Lục Tinh Hà gọi một tiếng: “Nãi.”
Lục Tinh Hà nói tiếp: “Hôm nay con theo Nguyệt Nguyệt về lại mặt, trên đường trở về nàng ấy bị trẹo chân nên con cõng nàng ấy một đoạn.”
Vương Tuyết Lan vừa nghe vậy thì vội bỏ cái chậu trong tay xuống: “Có nghiêm trọng không? Nếu như nghiêm trọng thì ngày mai nhất định phải đi tìm đại phu xem thế nào.”
Sở Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không nghiêm trọng ạ, chỉ trẹo một chút thôi, nhưng mà đường xa quá nên mới đau chút thôi ạ, nghỉ ngơi một vài ngày là ổn.”
Đúng lúc này, người trong nhà nghe thấy tiếng ở bên ngoài nên mọi người đi hết ra ngoài.
Có gia gia của Lục Tinh Hà, còn có cả đại bá, nhị bá, tứ thúc, đại bá mẫu, nhị bá mẫu, tiểu thẩm của hắn, và còn cả con cháu, con dâu của 3 thúc bá nữa.
Hơn 20 cặp mắt, toàn bộ nhìn chằm chằm Sở Nguyệt đang ở trên lưng của Lục Tinh Hà.
Sở Nguyệt vốn dĩ cũng không phải người có tích cách quá sôi nổi, lúc này bị nhiều người nhìn như vậy, quả thực là có hơi xấu hổ, nàng lập tức kề vào bên tay Lục Tinh Hà nhỏ tiếng nói: “Tướng công, ngươi thả ta xuống đi.”
Đây mới là đầu thôn, chốc nữa còn cả một đoạn đường dài phải đi, thế thì chẳng phải suốt dọc đường nàng sẽ bị người ta vây lấy xem như một con khỉ hay sao?