Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi chủ hiệu thuốc thanh toán tiền cho Sở Nguyệt, Lục Tinh Hà lại chi ra 260 xu để mua thuốc cho Vân Thúy Hà. Sau đó, cả hai cùng nhau rời khỏi hiệu thuốc.
May mắn có thể bán được thịt heo rừng và dược liệu, nếu không chỉ nhờ vào việc bán khăn và chép sách, vài trăm xu kiếm được chẳng đủ để chi tiêu. Mua một số loại dược liệu thôi đã tốn gần hết số tiền vừa kiếm được.
Không ngạc nhiên khi tại sao Lục Tinh Hà có điều kiện tốt nhưng lại không có nhiều cô nương sẵn lòng kết hôn.
Ngày nay, quan trọng nhất vẫn là có thể no bụng.
Sở Nguyệt không khỏi nghĩ, bản thân nàng đã có kiến thức y học cơ bản, nếu nàng có thể tìm được một người thầy giỏi và nắm vững kiến thức y học phương Đông thì tốt quá. Các hiệu thuốc thường chủ yếu do nam thầy thuốc làm chủ, nếu nàng biết về y thuật, có lẽ sẽ được rất nhiều người phụ nữ chào đón.
Hai người lang thang trong thị trấn đến giờ này, đã là buổi trưa, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống khiến cho cả hai cặp mắt của họ gần như không thể mở.
Lục Tinh Hà đẩy chiếc xe đẩy, dẫn theo Sở Nguyệt đến một góc nhỏ, họ chi ra mười ba xu để mua hai bát mì và một ấm trà. Sở Nguyệt đã không uống nước cả buổi sáng, giờ cổ họng nàng như muốn nứt ra. Khi trà vừa được đưa lên, nàng liền tự rót cho mình ba tách lớn.
“Mệt rồi phải không?”
Lục Tinh Hà đột ngột hỏi, mặc dù nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng suốt buổi sáng đi theo hắn lại chẳng lấy một lời than phiền nào, hắn không biết cuộc sống trước đây của nàng ở thôn Ngưu Đầu như thế nào nữa.
Sở Nguyệt nhíu nhẹ mày, lắc đầu: “Không sao.”
Nhưng trên thực tế, đôi chân của nàng đã đau nhức từ lâu, chỉ là nàng không nói mà thôi, sau cùng, họ vẫn chưa quá quen thân, nên nàng không muốn làm phiền.
Lục Tinh Hà biết nàng đang cố giả bộ, khuôn mặt điển trai của hắn mang theo vẻ cố chấp không thể phản đối: “Sau khi ăn xong mì, chúng ta sẽ đi mua đồ, về đến nhà nàng có thể ngồi trên xe đẩy.”
Sở Nguyệt mím môi, ban đầu nàng định từ chối, nhưng còn chưa kịp nói, chủ quán đã mang ra những tô mì được chuẩn bị sẵn.
Sau khi ăn xong mì và uống sạch trà, họ để lại mười ba xu và tiếp tục đến cửa hàng thực phẩm.
Lúc này là buổi trưa, bên ngoài trời nắng nóng, cửa hàng thực phẩm vắng vẻ, không có khách.
Lục Tinh Hà và Sở Nguyệt mới vừa đẩy chiếc xe đẩy đến cửa hàng thực phẩm, người phục vụ trông coi cửa nhanh chóng nhìn thấy rồi tiến tới chào hỏi.
“Hai vị cần gì không ạ?”
“Chúng tôi muốn mua 30 ký gạo lứt.” Lục Tinh Hà nói.
Gạo lứt có giá là năm xu một ký, nên 30 ký sẽ là một trăm năm mươi u. Nếu không phải vì hôm nay kiếm được một ít tiền, Lục Tinh Hà cũng không dám mua nhiều như vậy, thông thường hắn chỉ mua mỗi lần là 10 ký.