[Làm Giàu] Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa, Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu

Chương 22: Chương 22: Phu quân, sau này chàng có thi khoa cử nữa không? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông chủ hiệu thuốc nhìn về phía Lục Tinh Hà đứng bên cạnh Sở Nguyệt.

“Vậy còn người này là ai?”

Khuôn mặt Sở Nguyệt đỏ bừng: “Chàng là phu quân của ta, họ Lục.”

Người chủ hiệu thuốc có chút ngạc nhiên, ban đầu nghĩ rằng Lục Tinh Hà và Sở Nguyệt là hai anh em, không ngờ họ lại là vợ chồng.

“Cô nương còn trẻ đã kết hôn sớm thế.”

Sở Nguyệt trả lời một cách mơ hồ: “Nhà nghèo, không còn cách nào khác.”

Người chủ hiệu thuốc gật đầu, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người khác, ông không tiếp tục đào sâu hơn.

“Cô xử lý những loại dược liệu này à?”

Sở Nguyệt gật đầu:

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì cả, cô Sở có hiểu biết về y thuật không?” Chủ cửa hàng cũng không vòng vo tam quốc, “Nói thật là, gần đây có một người phụ nữ đi khắp nơi tìm thầy thuốc nữ, nếu cô nương có kiến thức về y thuật, có lẽ ta có thể giới thiệu cô đi thử. Theo quan sát của ta, có vẻ như bệnh của bà ấy cũng không quá khó khăn để xử lý.”

Người phụ nữ tìm thầy thuốc, lại còn phải là thầy thuốc nữ, liệu nàng liên quan đến vấn đề về sức khỏe phụ nữ không? Nhưng trước đó, Sở Nguyệt đã nói rõ ràng với Lục Tinh Hà rằng nàng chỉ biết một chút về y học, nàng chưa thành thạo lắm. Hơn nữa ngành học chính của nàng ở kiếp trước là y học phương Tây, y học phương Đông chỉ là kiến thức bổ trợ, và nàng không thực sự giỏi về việc bắt mạch và kê đơn.

“Cảm ơn ông chủ đã quan tâm, nhưng ta chỉ biết một số loại dược liệu nhờ vào việc họ hàng của gia đình ta là thầy thuốc trong làng. Còn nếu nghiêm túc chẩn đoán và điều trị bệnh, ta e rằng bản thân không thể làm được.”

Chủ hiệu thuốc trông có vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

Sở Nguyệt chỉ vào các loại dược liệu trên quầy và nói: “Nếu ông chủ biết những loại thảo dược này, liệu có thể giúp ta tính toán giá cả được không?”

“Được, ta sẽ mua.”

Sau một lúc, người chủ hiệu thuốc nhìn Sở Nguyệt và nói: “Cô nương, vì cô có hiểu biết về dược liệu, nên ta sẽ không nói những lời rỗng tuếch. Số lượng lớn cây xạ hương này chất lượng đều tốt, ta sẽ tính cho cô 800 xu, rễ Tam Thất tính 600 xu, và những thứ còn lại là những loại dược liệu phổ biến nhất, ta sẽ làm tròn lên 100 xu cho cô.”

Chủ hiệu thuốc nói, đồng thời gảy chiếc bàn tính ở bên cạnh.

“Tổng cộng là một lạng năm trăm xu, cô thấy thế nào? Nếu ổn ta sẽ mua toàn bộ số dược liệu này của cô.”

Sở Nguyệt có lý do gì mà không đồng ý chứ? Ngay lập tức, nàng gật đầu.

“Được, ta bán.”

Lục Tinh Hà có chút ngạc nhiên, một giỏ dược liệu như vậy mà lại có thể bán được nhiều tiền đến thế.

Đến lúc này, Lục Tinh Hà không khỏi cảm thấy, có lẽ việc cưới nàng, thực sự là một quyết định không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.