Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Hoàn cúi đầu với bà ta:
“Cố phu nhân, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng mười ba năm của người, xin tiễn biệt tại đây, mong rằng sau này người sẽ có sức khỏe an khang, phúc thọ tràn đầy.”
Cố phu nhân lập tức thấy xúc động muốn khóc, chóp mũi chua xót, cảm giác chua xót ấy ập thẳng lên đầu nhưng bà ta vẫn ra sức kiềm nén.
Tô Hoàn xoay người nhìn sang nam tử trước cửa, nam tử ấy cũng nhìn nàng, nghe không sót một chữ nào nàng vừa nói cả. Y cảm thán vì nhà người ta đã nuôi khuê nữ của người khác lễ nghĩa chu toàn như vậy.
Đây là lão đại Tô gia, Tô Cảnh, đại ca tương lai của nàng, trong truyện nói đại ca Tô Cảnh thi được thám hoa, sau này sẽ làm quan tam phẩm.
Tô Hoàn nở nụ cười với y, để lộ lúm đồng tiền chúm chím đáng yêu. Thiếu nữ có da thịt trắng nõn, mặt như tranh vẽ, ánh mắt loáng thoáng có hình bóng của mẫu thân lúc còn trẻ, cũng khá giống y.
Tô gia có bộ gen rất tốt nên con gái ruột cũng không kém cạnh, Tô Hoàn rất xinh đẹp.
“Đại ca!” Tô Hoàn ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó xách váy lên đi về phía y giống như con bướm nhỏ xinh đẹp vậy.
Tô Cảnh không khỏi ngẩn người ra khi nghe nàng gọi như vậy, bởi vì tiếng nói của thiếu nữ ấy thánh thót như chim sơn ca vậy.
“Ừ…” Tô Cảnh gượng gạo đáp lại một tiếng.
“Ta sắp xếp người đưa hai ngươi trở về!” Cố phu nhân thấy đã đến chiều, nếu như đi bộ về thì sợ là lúc về trời sẽ tối mất.
“Không cần đâu Cố phu nhân, ta đi về với đại ca là được, đa tạ ý tốt của phu nhân!” Tô Hoàn lễ phép từ chối.
Đại ca đã đến đón rồi thì nàng không cần phải làm phiền bà ta nữa.
Trong truyện thì đại ca Tô Cảnh là một người rất có khí phái, y cũng rất mẫn cảm, không thích giao thiệp với người giàu có bởi vì y hay bị các bằng hữu có tiền trong viện nhạo báng, Tô Hoàn sợ y thấy không vui.
Nhưng trong lòng Tô Cảnh lại thấy rất kinh ngạc, nghe nói muội muội mới được cưng chiều từ bé, đi bộ về nhà phải hơn một tiếng, nàng có thể chịu được nỗi khổ này sao?”
“Nhà xa lắm, hay là ngồi xe ngựa đi về thôi!” Đại ca nói chuyện rất dễ dàng dễ nghe, mang theo phong thái của văn nhân.
“Đại ca, bây giờ ta cũng là một người dân bình thường thôi, không yếu ớt đến vậy đâu. Chúng ta đi nhanh đi, kẻo trời tối thì đường khó đi!”
Tô Hoàn chủ động nắm lấy tay Tô Cảnh, tay của thiếu nữ nhỏ nhỏ mềm mịn lại còn trắng nõn nà nữa, không giống tay của nông dân toàn là vết chai to.
Nàng dắt Tô Cảnh xuống bậc thang, trông như tâm tình đang rất tốt, để lại đám người Cố phu nhân ngây người tại chỗ. Đến lúc nàng đi xa, nhìn hai hình bóng ấy dần biến mất không còn nhìn thấy được nữa, cuối cùng Cố phu nhân mới không ngừng rơi nước mắt.
Tình cảm mười mấy năm mà, cũng không phải trái tim sắt đá gì.
Còn Tô Hoàn thì trông như không hề thương tâm đau lòng gì.
Cố phu nhân thấy rất có lỗi với nữ nhi ruột thịt, mặc dù bà ta cũng thấy có lỗi với dưỡng nữ nhưng về tình về lý thì bà ta lựa chọn con gái ruột cũng không sai mà, có lẽ nên nghĩ thoáng ra một chút.