Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì lo cho Tô Hoàn nên bọn họ lại làm thêm mấy cái bánh bao trắng, trong nhà không có nuôi nên ngay cả quả trứng để ăn cũng không có. Dù gì đồ ăn trong nhà còn không đủ ăn, sao mà dư đồ ăn cho gà được chứ?
Bình thường bọn họ chỉ ăn chút bánh bao trắng rồi một ít bánh bột ngô mà thôi.
Tô Hoàn đẩy cửa nhà bếp ra, Tô mẫu còn tưởng rằng con trai dậy rồi nên không nhìn mà nói:
“Sáng nay ta nấu cháo, bình thường con đi học khổ cực rồi, dậy sớm như vậy làm gì?” Tô mẫu cho rằng đó là trưởng nam.
Đến khi Tô Hoàn ngồi xuống chỗ bếp bà mới phát hiện ra.
“Hoàn Hoàn?”
Vẻ mặt của bà rất kinh ngạc, rõ ràng bà không nghĩ đây là Tô Hoàn. Bình thường nàng là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mà, giờ phút này nàng lại mặc bộ đồ đầy mảnh vá của Cố Nguyệt để lại, giày cũng của Cố Nguyệt, kích thước vừa vặn. Tóc được nàng thắt thành bím rũ xuống ngực, đơn giản mà không mất đi vẻ hoạt bát.
Đêm qua nàng còn ăn mặc xinh đẹp, tóc cũng được buộc rất tinh tế, nếu không phải vì da nàng trắng nõn mịn màng thì trông nàng có khác gì cô nương thôn quê bình thường đâu.
“Nương kinh ngạc như vậy làm gì chứ?” Tô Hoàn cười tủm tỉm nhìn bà.
Tô mẫu ngây người vì nụ cười của nữ nhi ruột, chốc lát sau mới phản ứng lại được.
“Không có, Hoàn Hoàn dậy sớm vậy sao, sao không ngủ thêm lát nữa?”
“Con không ngủ được nên dậy luôn!” Tô Hoàn cầm lấy kẹp gắp để chỉnh củi đang được đốt một chút, động tác thành thạo.
“Nhóm lửa cứ để cha con đến làm là được, con đi nghỉ ngơi đi, chắc là con chưa quen cuộc sống ở quê nên mới không ngủ được!”
Tô mẫu vô thức cảm thấy bàn tay nhỏ mịn màng của Tô Hoàn kia không thích hợp làm công việc này. Hơn nữa bình thường nàng ăn mặc lụa là, chăn cũng được làm từ tơ tằm, ngủ không quen với giường đất trong nhà cũng là điều dễ hiểu.
Tô mẫu đoạt lại kẹp gắp than nhưng bị Tô Hoàn né tránh. Nàng thấy Tô mẫu mẫn cảm quá rồi, cũng như cẩn trọng quá, càng như vậy thì trông càng lạnh nhạt hơn như thể nàng không phải con gái bà vậy, thay vào đó trông nàng lại giống khách khứa hơn.
“Nhóm lửa thôi mà, nương đừng xem thường con!”
Lúc này Tô phụ mới quay lại từ nhà xí, vừa vào nhà bếp đã thấy Tô Hoàn nên ông cũng hơi sửng sốt một chút, ông mấp máy môi một hồi nhưng không nói thành lời.
Tô Hoàn chủ động chào hỏi với ông:
“Chào buổi sáng cha!” Nàng nở nụ cười ngọt ngào nhất, người cha già như ông cũng không khỏi mềm lòng trước nụ cười như thế của con gái!
Cũng đúng thôi, Tô phụ chỉ mãi ở trong thôn nào từng thấy cô nương thanh tú như vậy. Mặc dù dáng dấp của Cố Nguyệt cũng rất đẹp nhưng không kinh diễm như Tô Hoàn, nếu so sánh ra thì Cố Nguyệt cùng lắm chỉ là con gái cưng, thanh tú khả ái thôi!
Quan trọng là tiểu nha đầu này là con gái ruột của mình, dùng giọng nói nhẹ nhàng ấy để gọi cha, đột nhiên ông cảm thấy rất đắc ý, cả thôn này có nhà nào có được đứa con gái như vậy chứ?
“Ôi, Hoàn Hoàn dậy rồi à, đi rửa mặt đi, cha đến nhóm lửa là được rồi!”