Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Hoàn có đường lui, nếu không kiếm được thì còn có nhẫn vàng, đem nhẫn vàng đi bán sẽ có thể giải quyết đúng không?
Tiêu Chủy Hầu viết giấy tờ xong, Tô Hoàn tiến tới tỉ mỉ kiểm tra xem xét kĩ lưỡng, xác nhận không có gì bất thường mới ký tên và ấn dấu vân tay xác nhận.
“Một tháng sau ta lại tới một chuyến, hy vọng các người đừng ép ta phải ra tay!”
Tiêu Chủy Hầu thu lại giấy tờ rồi mang theo một đám người rời đi.
Tô Quân lúc này mới phát tiết cơn giận, quát Tô Hoàn:
“Tô Hoàn muội bị ngốc à, muội còn đồng ý ba mươi lượng bạc, trong thời gian một tháng chúng ta đào đâu ra ba mươi lượng? Ta nói cho muội biết cho dù Tô gia chúng ta cùng đường cũng tuyệt đối không cần sự bố thí của Cố gia!”
Ngày đó Cố phu nhân nói với bọn họ những lời gì, chính là “ta giúp các người nuôi dưỡng con gái tốt như vậy cũng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng con gái ta đi theo các người không có được một ngày yên bình vui vẻ, các người cũng đừng ỷ vào tình cảm này mà mong muốn nhờ cậy vào Cố gia.”
“Tứ ca, sở dĩ ta đồng ý với hắn là bởi ta có cách, huynh cứ yên tâm ta sẽ không nhận ân tình của Cố gia, những lời nói đó là do ta cân nhắc lợi hại thôi, nếu không nói như vậy thì sao họ có thể rời đi? Về phần kiếm tiền ta đã suy nghĩ biện pháp rồi, các vị ca ca cứ chờ xem đi!”
“Hơn nữa, ba mươi lượng bạc quan trọng hơn danh tiếng của nhà ta cùng với tiền đồ của đại ca sao? Đại ca gian khổ học tập nhiều năm đã mất đi cơ hội một lần, giờ còn có thể mất cơ hội lần nữa sao?”
Trong sách nói qua loa kế hoạch mà nữ phụ triển khai, cho nên mọi chuyện không được miêu tả rõ ràng. Đoạn này cũng không xuất hiện trong sách nên không biết được bọn họ giải quyết vấn đề này như thế nào.
Trong truyện lúc này hẳn là đang nói đến Cố Nguyệt bù đắp tình thân cùng với Cố phu nhân và Cố viên ngoại ở Cố gia đi!
Tô Hoàn nói như vậy khiến tất cả mọi người trầm mặc, đúng là đại ca đã đợi lâu như vậy để chờ tới kỳ thi Xuân được đề tên bảng vàng, nếu người kia báo quan thì con đường làm quan của đại ca không phải sẽ bị hủy sao?
Nội tâm Tô Cảnh muôn vàn suy nghĩ, nhìn thấy muội muội không có nhiều tình cảm với mình nhưng lại có thể vì mình mà lo lắng như vậy.
“Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, hôm nay tứ ca tận mắt chứng kiến ta kiếm tiền như thế nào mà. Ta đã mua thịt, bánh bao còn có cả bột mì, đêm nay chúng ta có đồ ăn ngon, tứ ca còn để ta phải nói huynh nữa à? Nhanh đi lấy các thứ vào đây đi nha!”
Tô Quân có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn chạy ra ngoài lấy thức ăn vào trong.
Mọi người nhìn mấy thứ ở trong phòng lại hỏi Tô Quân làm thế nào mà bán hết nấm thông, Tô Quân đem mọi thứ Tô Hoàn làm hôm nay kể hết cho mọi người.
Cuối cùng bỏ thêm một câu:
“Lại nói, đầu óc nàng thật sự rất tốt đó!”
Tô Cảnh vốn nghĩ để nàng đi chợ, bán không được thì sau này nàng sẽ không muốn đi nữa, không nghĩ tới mọi chuyện vượt xa với phán đoán của y.