Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong nháy mắt, địa vị của đại ca trong lòng nàng tăng lên rất nhiều bậc. Người đại ca này dịu dàng thật, đây đúng là dáng vẻ đại ca nên có mà.
Trong bóng tối nhìn thấy hình bóng hai người một cao một thấp xuất hiện, không nhìn thấy rõ mặt của bọn họ nhưng nàng biết đây là cha mẹ của mình.
“Cha, nương, con về rồi!”
Nàng ngọt ngào gọi hai tiếng, hai vợ chồng sửng sốt một chút. Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần bị con gái mới lạnh nhạt rồi, nhưng không ngờ nàng lại chủ động như vậy, không có vẻ gì là không vui cả.
Tô mẫu phản ứng lại trước, bà chủ động kéo tay Tô Hoàn lại, tay bà toàn vết chai rất thô ráp.
Tóm lại vì không có tình cảm gì nên tỏ ra rất khách sáo.
Cố phu nhân đau lòng vì khuê nữ ruột thịt bị tráo đổi phải sống cuộc sống nghèo khó nên nóng lòng muốn bù đắp mặc dù vẫn còn khúc mắc. Nhưng bên Tô phụ và Tô mẫu lại có chút tự ti khi đối mặt với đứa con gái xinh đẹp của mình.
Tô Cảnh thả lỏng tay Tô Hoàn, trước mắt xem ra ấn tượng của y dành cho muội muội mới này không tệ lắm. Suốt đường đi về nhà nàng không oán than nửa câu nào, ngoan ngoãn đi theo bước chân của y, y nói muốn cõng nàng nhưng nàng cũng không từ chối.
Tô Hoàn vào nhà, Tô phụ Tô mẫu đi theo sau lưng. Dáng vẻ của nàng hiện ra dưới ánh đèn, gương mặt trông có vài nét giống bọn họ, dáng dấp rất thanh tú, lúc cười lên lộ lúm đồng tiền nhỏ.
Nàng nhìn sang một cái, bốn nam tử trẻ tuổi đang ngồi cạnh bàn, chắc là bốn vị ca ca còn lại của Tô Hoàn. Bọn họ đang quan sát nàng, nàng cũng đang quan sát bọn họ.
Dựa vào miêu tả trong truyện để phân biệt bọn họ là ai.
Đại ca Tô Cảnh thì gặp rồi, trong truyện nói nhị ca Tô Mộ là người lạnh lùng nhất trong số năm huynh đệ, dung mạo xuất chúng, khí chất cao lãnh, không mấy gần gũi với người lạ, lúc nào cũng mặt không cảm xúc, hắn ta nhỏ hơn đại ca một tuổi rưỡi, năm nay mười chín tuổi.
Dường như Tô Hoàn nhìn một cái là đã nhận ra ngay người ngồi ngoài cùng bên trái là nhị ca Tô Mộ.
Nàng thận trọng gọi một tiếng nhị ca, dáng vẻ ngây thơ vô hại, Tô Mộ cũng kinh ngạc vì nàng nhận ra mình nhưng không lắm lời, chỉ bình tĩnh đáp ừ một tiếng mà thôi.
Không có bất cứ vẻ mặt dư thừa nào, rất lãnh đạm, thậm chí còn không liếc nhìn nàng lấy một cái.
Chỉ ngồi đó thôi mà cũng đủ khiến người ta thấy lạnh lẽo rồi.
Tiếp đến là tam ca Tô Thần, năm nay mười bảy tuổi, đi theo một người trong thôn học săn bắn nhưng không ai biết rằng người dạy săn bắn ấy thật ra lại là đại nhân vật có tuyệt kỹ độc nhất nhưng vì bị thương nên lui ẩn điền viên. Lúc tám tuổi Tô Thần có thiên phú được ông ấy nhìn trúng, hắn ta là một hạt giống luyện võ tốt. Thế là ông ấy đã dạy võ cho hắn ta, hơn nữa còn không cho người ngoài biết quan hệ của bọn họ nên Tô Thần vẫn nói dối bấy lâu nay.
Vì luyện võ nên thân thể của hắn ta cường tráng nhất, dáng dấp cao lớn, di truyền gen tốt của Tô gia, mày kiếm mắt sáng, phong thái anh tuấn. Hắn ta cũng rất dễ nhận ra, dù gì sau này cũng là danh tướng lưu truyền thiên cổ mà.
“Chào tam ca!”