Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đến khi Tô Hoàn lại gần, mọi người rướn cổ lên nhìn nàng, Tô Hoàn lúng túng nở nụ cười.
“Chậc chậc chậc, dung mạo của đứa nhỏ này đẹp hơn Tô Nguyệt nhiều. Lúc đó ta đã nói Tô Nguyệt trông không giống con ruột rồi mà, con mắt với lông mày như thế kia làm gì giống người Tô gia chứ, ngươi xem xem, bị ta nói trúng rồi này, đây mới là con ruột này!”
“Đúng vậy, cũng không biết Tô gia tích đức gì mà sinh ra ai cũng tuấn tú như thế, quan trọng là mấy đứa nhỏ nhà bọn họ chăm chỉ lắm, aida, bây giờ người ta họ Cố rồi, còn tên Tô Nguyệt gì nữa chứ?”
Mấy người đó xì xào bàn tán mà không hề né tránh Tô Hoàn, Tô Hoàn đặt bình nước xuống, bên trên còn có hố sâu nữa, chỗ này thì hố nông. Làn nước mát rượu, đưa tay vào nước cảm giác cực kỳ thoải mái.
Lúc này có người chủ động tới mở lời:
“Nha đầu này, ngươi là con gái ruột mà Tô Thanh Sơn đó vừa đổi về à?”
“Đúng vậy thưa bà!” Tô Hoàn quay đầu nhìn bà lão đi đến bên cạnh mình, vẻ mặt cực kỳ hiếu kỳ.
“Ôi, dung mạo thanh tú thật, trong thôn này có nhà nào có con gái đẹp như vậy đâu? Cười lên ngọt như ăn mật vậy, nhà giàu nuôi con khéo quá, nhìn bàn tay mềm mại này đi này!”
Bà ấy kéo tay Tô Hoàn lại sờ sờ, vẻ mặt cực kỳ nhiều chuyện.
Tô Hoàn rút tay ra, lúng túng cười đáp lại.
“Ngươi tên là gì?”
Lúc này mấy đại nương lại vây đến bao vây Tô Hoàn, trong lòng cực kỳ tò mò.
“Tô Hoàn!”
“Dễ nghe thật, Tô Hoàn, nhà bọn họ đặt tên dễ nghe hơn mấy thứ hoa cỏ trong thôn bọn ta nhiều!” Đại nương gật đầu, cực kỳ vui vẻ.
“Người ta biết đọc biết viết, đương nhiên phải đặt tên hay rồi!”
“Nha đầu Tô gia, trong cái bình này của ngươi đựng gì vậy? Còn cố ý mang lên đây nữa?
Sự chú ý của đám người chuyển sang cái bình nhỏ mà Tô Hoàn ôm đến.
“Các ca ca nhà ta đi làm, tiết trời oi bức thế này, ta muốn chuẩn bị chút trà lạnh cho bọn họ!” Tô Hoàn thành thật trả lời.
“Nha đầu ngươi tốt bụng thật, cần mẫn hơn nha đầu Tô Nguyệt lười biếng đó, vừa về đã biết quan tâm các ca ca rồi, Tô Thanh Sơn có phúc thật nha!”
Mấy đại nương ấy thi nhau khen nàng, dưới gốc cây còn có mấy lão nhân gia ngồi đó nữa, bọn họ không thích nhiều chuyện nhưng cũng ngồi đó cười cười.
Tô Hoàn đứng lên đi thật nhanh:
“Chào mọi người ta đi trước đây!”
Nàng xuyên qua đám người, sau đó bước nhanh về nhà, ánh mắt bọn họ cứ nhìn theo nàng đến khi không thấy nữa mới thôi, sau đó lại bắt đầu tìm chỗ xì xào bàn tán.
“Các ngươi nói xem có phải Cố Nguyệt đó không có lương tâm không? Bây giờ là phượng hoàng leo lên cành cao rồi mà không tiếp tế nuôi cha mẹ cũ à?”
“Chắc là có chứ, e là ngày tốt của lão Tô gia đến rồi, Cố gia tùy tiện gửi chút gì đó cũng đủ cho nhà họ cả đời ăn uống no đủ. Huống chi Tô Hoàn với Cố phu nhân cũng có mười mấy năm tình cảm, cũng không thể không cho nàng thứ gì để mang về chứ?”