Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ tới bà ta đã bán sạch người hầu hạ trong viện Vương Thù, lại vẫn còn có người dám ngấm ngầm giúp nàng. Dưới cơn nóng giận, bà ta bắt toàn bộ bà tử hầu hạ trong viện Vương Thù lại. Bà ta muốn xem xem, trong nhà này ai dám giúp đỡ Vương Thù!
Mao thị làm lớn chuyện trong nhà, hộ nhân gia huyện thành kia cuối cùng có tin đến. Là một chuyện tốt, trong nháy mắt dập tắt lửa giận trong lòng Mao thị. Bà ta vui rạo rực sai người hầu ra cửa nghênh đón, khách khí nghênh người vào Vương gia.
Đợi lâu như vậy, nếu không phải bụng không cho phép, Mao thị đã tự mình tới cửa hỏi thăm.
Hộ nhân gia kia cũng nhanh nhẹn, chuyện khác không hỏi. Chỉ đọc danh mục quà tặng trước mặt mọi người. Đưa lễ nạp thiếp cũng không binh thường, một thiếp thất nho nhỏ, lại đưa mười hai rương. Đều là thứ đồ tốt, vàng bạc ngọc ngà, gấm vóc tơ lụa, thứ gì cũng có. Bốn năm tên hộ vệ gióng trống khua chiêng đưa vào đình viện Vương gia. Trong lòng Mao thị cao hứng vô cùng!
Ban đầu bà ta dự tính dù là đưa mấy chục lượng bạc, bà ta cũng vui vẻ đưa người qua. Không ngờ Vương Thù lại đáng tiền như vậy!
“Tốt! Tốt! Tốt!” Hiện giờ Mao thị tinh thần sáng láng: “Đi bảo Viên quản sự đáp lời, hôn sự này ta đồng ý.”
Mao thị nhận lễ nạp thiếp của hộ nhân gia kia.
Sợ thái độ sơ suất, ngày đó lại phái người trở lại thương lượng ngày, hôn sự này chẳng khác nào ván đã đóng thuyền.
Hôn sự của cô nương duy nhất Vương gia đã định, tin này vừa truyền ra, cả trấn Thanh Hà đều chấn động.
Không vì gì khác, Vương gia Thanh Hà trong phạm vi trăm dặm, chính là đại hộ nhân gia không người không biết. Mấy năm nay người nhận ân huệ của Vương gia không phải số ít. Chưa kể lợi ích thiết thực của con đường thông từ thị trấn đến huyện thành, học viện Thanh Hà vân vân. Nghe rằng trước khi gia chủ Vương gia bệnh qua đời, một vài học sinh có tài học nhưng gia cảnh bần hàn muốn đến học viện, có thể được miễn giảm thúc tu.
Nói cách khác, rất nhiều học sinh biết Vương gia có một đại cô nương, cũng không ít thanh niên tài tuấn nhớ nhung. Giương mắt chờ mong. Hôm nay vừa nghe hôn sự đại cô nương Vương gia đã định, lại là một mối hôn sự không lên được mặt bàn như vậy, một mảnh xôn xao.
Học viện Thanh Hà, Cố Phỉ dùng sức nắm bút đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Ngọn bút dính mực nước bay bổng, mực nước tách một tiếng rơi trên giấy trải phẳng. Hắn ta ngơ ngác nhìn giấy mực, hít sâu mấy hơi, vẫn không thể đè xuống sắc mặt tái nhợt và tiếng ong trong đầu.
Bàn tán xì xào bên tai vẫn còn, người người đều là giọng điệu khó tin.
“Mao chủ mẫu kia, ta nhớ là kế mẫu phải không?” Có một học sinh thanh y lòng đầy căm phẫn nói: “Quả nhiên không phải thứ tốt lành gì! Đường đường đại cô nương Vương gia, lại định một mối hôn sự cho người như vậy, thật là ác độc!”
Một lời này của hắn ta, lập tức dẫn tới những tiếng giận dữ phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy...”
Âm thanh huyên náo bên tai từ nhỏ giọng thầm thì đến lớn tiếng nghị luận, ngày càng tồi tệ hơn.