Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nhưng tỷ tỷ nói nương ta, bà ta...”
“Ta nói vậy, là đệ đi đòi ngay sao?” Vương Thù không muốn dùng từ ngu xuẩn để hình dung cậu, nhưng Vương Huyền Chi thật quá lỗ mãng: “Cho dù đệ đòi, nương đệ sẽ đồng ý đưa sao? Nếu không chịu trả lại cho đệ thì sao? Không biết dùng đầu óc suy nghĩ sao?”
“Nhưng đó vốn là của Vương gia chúng ta, ta chỉ là...”
“Chỉ là, chỉ là cái gì?”
Vương Huyền Chi không nói nên lời.
Vương Thù thở dài. Nàng không muốn dùng chày gỗ để hình dung cậu, nhưng dáng vẻ nói gió là mưa này của Vương Huyền Chi, thật khiến người không biết phải làm sao.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu, Vương Huyền Chi biến thành như vậy, cũng là sai lầm của cha nàng. Cha nàng vì chuyện xưa mà ôm mối hận với Mao thị, không chấp nhận Vương Huyền Chi do Mao thị sinh ra, bỏ mặc bất kể. Khiến cho tiểu tử này đầu óc trống rỗng, ngay cả tính khí còn không bằng tiểu thiếu gia phú hộ. Cũng may, tính tình Vương Huyền Chi không giống Mao thị, không bị Mao thị nuôi lệch. Phân rõ thiện ác và đúng sai.
“Gia sản Vương gia nhiều như vậy, bao nhiêu điền sản, cửa hàng. Đệ nói lấy lại là lấy lại được?” Vương Thù kéo người ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cậu nói: “Cho dù là nương đệ nói trả đệ, đệ làm sao biết nó thật sự trên tay đệ?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Bước đầu tiên, phải phân quyền quản gia.”
Vương Huyền Chi mở to đôi mắt trong suốt ngốc nghếch, ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Quyền quản gia?”
“Chìa khóa phòng bếp và ngọc ấn cửa hàng của Vương gia.”
Vương Huyền Chi chớp chớp mắt, lập tức nghĩ tới chìa khóa và con dấu bạch ngọc nhỏ hàng ngày Mao thị đeo trên cổ không rời người. Cậu đương nhiên nhớ, lúc đầu khi cha cậu Vương Trình Cẩm qua đời, hai món đồ này được giao vào tay cậu. Là nương cậu lấy cớ cậu còn nhỏ tuổi, thay cậu giữ, kiên quyết chiếm lấy.
Trong lòng có ý tưởng, là mình ngu, mi mắt Vương Huyền Chi rủ xuống. Như một con chó nhỏ phạm sai lầm.
Một lúc lâu sau, cậu mới hỏi: “Cũng vì hai món đồ này, tỷ tỷ mới chịu bị đưa đi làm thiếp sao?”
“Phải.” Vương Thù suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vì nương đệ thao túng Vương gia, chèn ép sinh tử và nhân duyên của ta và đệ.”
Sắc mặt Vương Huyền Chi càng trắng bệch, dừng một chút, cậu mím môi xin lỗi.
“Đệ xin lỗi cái gì? Đây hoàn hoàn không phải lỗi của đệ.” Vương Thù không phủ nhận mình nói lời này là có tư tâm, nhưng không cần phải đổ hết lỗi lầm lên đầu người khác. Nàng không nhạy bén nhận ra rắp tâm bất lương của Mao thị, cũng trách bản thân không lanh lợi.
“Ta biết, nếu không phải ta đưa cho nương ta những thứ đó, bà ta đã không dám đối xử với tỷ như vậy.”
Vương Thù trông như thể đã phạm phải sai lầm lớn, áy náy không biết phải làm gì với Vương Huyền Chi. Đột nhiên ý thức được một chuyện —có lẽ, nàng hẳn phải dạy dỗ tốt Vương Huyền Chi. Hơn nữa, còn phi thường cần làm.
“Ta sẽ lấy đồ về.” Vương Huyền Chi nhìn về phía Vương Thù: “Cũng sẽ không để tỷ tỷ làm thiếp cho người ta.”
Nói xong, cậu chạy đi không quay đầu lại.