Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Thù nhìn bóng lưng cậu đi xa, thở dài một hơi. Hy vọng còn kịp.
Đêm hôm đó, cửa sổ phòng ngủ chính thượng phòng nam viện, bị người gõ từ bên ngoài.
Vương Thù còn chưa ngủ, hơn một tháng này nhiều đêm nàng suy nghĩ không ngủ được. Gần như tiếng vừa vang nàng liền mở mắt. Nằm trên giường không động, bóng người ngoài cửa sổ chớp động hai cái, một giọng nói truyền vào.
“Đại cô nương, đại cô nương,“ là tiếng của Dương bà tử: “Người đã ngủ chưa?”
Vương Thù khoác thêm xiêm y, ngồi dậy: “Sao vậy?”
Chỉ nghe cửa sổ cạch một tiếng mở ra, có người mở cửa sổ từ bên ngoài.
Vương Thù xuống giường bước qua, Dương bà tử bám trên cửa sổ. Trong tay hình như cầm gì đó muốn đưa cho nàng. Cửa sổ phòng ngủ Vương Thù rất cao, là trước đây Vương Trình Cẩm cố ý sai người làm, bên ngoài không dễ trèo vào.”
Vương Thù cầm lấy đồ bà ấy đưa tới, soi dưới ánh trăng, là một tờ giấy.
“Bên ngoài có một hậu sinh tuấn tú nhờ lão Tôn gia ở cửa sau đưa vào.” Dương bà tử thấp giọng nói: “Nói là rất quan trọng, người xem qua thử.”
Mở ra coi, chữ viết quen thuộc bên trong đập vào mắt. Là chữ của Cố Phỉ.
Chữ của hắn ta hoàn toàn khác với con người hắn ta. Cố Phỉ người này bộ dáng ôn tồn lễ độ, phong thái thanh tâm quả dục. Chữ lại mạnh mẽ hữu lực, lập luận sắc sảo. Vương Thù nhìn trên đó Cố Phỉ hỏi nàng có cần hắn ta giúp không, nói hắn ta nguyện ý đến cửa cầu hôn, lòng nàng bình tĩnh. Không chút gợn sóng, thậm chí có chút nực cười.
Quả nhiên, vẫn là như vậy.
“Từ nay về sau, loại giấy này không cần đưa vào.” Vừa dứt câu, mặt nàng không chút thay đổi xé nát tờ giấy, quay về nằm lại trên giường.
Ban đêm hàn lộ nặng, tháng tư cũng có chút mát lạnh.
Cố Phỉ an tĩnh canh giữ ở cửa sau Vương gia, hồi lâu không thấy trong viện có động tĩnh. Đợi hơn nửa đêm, cho đến khi đêm tối trăng mờ, cửa sau đóng chặt của Vương gia mới két một tiếng mở ra.
Nương ánh trăng, Cố Phỉ bước nhanh tiến lên.
“Cố gia hậu sinh,“ lão Tôn gia vừa truyền lời thay hắn ta dò nửa người ra ngoài cửa, lắc đầu với hắn ta. Vừa mới tỉnh ngủ, mặc đồ ngủ, giọng khàn khàn nói: “Từ nay về sau, đừng đưa thư vào trong viện đại cô nương.”
Cố Phỉ ngây người, lòng lập tức trầm xuống.
Vẻ mặt hắn ta mang chút hoảng hốt hiếm có, lẳng lặng nhìn bà tử kia. Dừng một chút, mới hỏi: “... Chắc chắn đã đưa thư vào rồi sao?”
“Đưa vào rồi.” Lão Tôn gia thở dài, nói thẳng: “Đây là nguyên thoại bên trong truyền ra.”
Nói đến thì, Cố Phỉ và Vương Thù đã quen biết từ lúc bảy, tám tuổi, qua lại ít nhất gần mười năm. Trước kia Vương Thù sẽ nhờ người mang hộ cho Cố Phỉ vài thứ. Cố Phỉ thường xuyên xuất hiện ở trước cửa sau. Tuy chưa từng tiến vào nội viện Vương gia, nhưng người giữ cửa trước sau đại trạch đều biết Cố Phỉ. Lão Tôn gia kia nhìn học sinh lịch sự văn nhã trước mắt, có chút đáng tiếc thay Vương Thù.
Nàng nghĩ việc tiết lộ tình hình của Vương gia vẫn bị che che giấu giấu cho hắn ta.