Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà mối này là một người có mạng giao thiệp rất rộng, không chỉ làm mai cho người ở huyện Thanh Hà.
Mao thị vừa nhắc tới, bà ta đã lập tức biết là nhà nào: “Hộ nhân gia đó dòng dõi rất cao! Vương thái thái, không phải ta khuyên ngài chứ, cô nương Vương gia ở trấn Thanh Hà danh hào xếp hàng trên, nhưng đến nhà đó sợ là còn thiếu chút trình độ. Nếu ngài đã tìm ta, ta cũng không vòng vo với ngài. Đại cô nương nhà ngài nếu muốn có một thân gia tốt, nên tìm ngay tại bản địa.”
“Cô nương nhà ta không giống người khác... tâm cao khí ngạo, không nhìn trúng nhà bản địa.” Mao thị cười khổ, ám chỉ: “Vẫn là tìm nhà cao cửa rộng huyện thành đi. Kế mẫu khó làm mà...”
Bà mối nhanh nhạy, biết vị này là kế mẫu. Thấy vẻ mặt khó xử của Mao thị, cũng thở dài nói: “Ngài cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn, sợ là nhiều nhất chỉ có thể nạp làm quý thiếp...”
Mao thị vốn còn thấy làm thê là hời cho Vương Thù, vừa nghe chỉ có thể làm thiếp, ánh mắt lập tức sáng lên.
Có điều, dầu gì bà ta cũng là người trưởng bối, vui mừng cũng không thể biểu hiện ra mặt: “Ta bên này cũng chỉ cầu an ổn cho Thù Thư Nhi, không buộc phải làm thê hay làm thiếp. Chỉ muốn đàng trai đối tốt với Thù Thư Nhi, cuộc sống thoải mái, danh tiếng gì đều có thể đè xuống. Hơn nữa, căn cốt thân thể Thù Thư Nhi cũng rất xấu, chuyện nối dõi cũng là... Tóm lại, làm phiền ngươi dò la thử xem.”
Bà mối vừa nghe giọng điệu này của bà ta, trong lòng lập tức hiểu.
Nhìn Mao thị một cái, trong lòng quái dị, chẳng trách là kế mẫu, đại cô nương đứng đắn lại đưa đi làm thiếp. Có điều dù trong lòng nghĩ vậy, thì đây cũng là chuyện của người ta.
Uống mấy ly trà ngon ở Vương gia, lại cầm chút tiền công nghiêng đầu đi: “Chờ tin tức của ta.”
Mao thị tính toán gì, Vương Thù không hay biết.
Chạm mặt 'Cữu lão gia' không để lại chút dấu vết gì trong lòng Vương Thù. Nàng không được ra ngoài, nên xem những sổ sách này từ đầu tới đuôi một lần. Các quản sự đều là người khi Vương Trình Cẩm còn sống cẩn thận lựa chọn ra, bản lĩnh không thể nghi ngờ. Việc làm ăn kinh doanh của Vương gia phát đạt, cũng nhờ bọn họ lo liệu tốt.
Bất kể lợi nhuận này có phải thật không, trên sổ sách nhìn cũng đều tốt.
Vương Thù lướt hết những sổ sách này mới biết kiếp trước mình cao thượng cỡ nào. Vương gia nhiều sản nghiệp như vậy, nàng lại đưa cho mẫu tử Mao thị Vương Huyền Chi. Bây giờ nhắm mắt lại, nàng cũng muốn tự cho mình của kiếp trước hai đấm.
Hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình hỗn loạn. Hiện nay sản nghiệp nằm trong tay Mao thị, muốn lấy lại, tất phải được sự ủng hộ của các chưởng quỹ. Nhưng các chưởng quỹ chỉ chấp nhận Vương Huyền Chi.
Vương Thù ngẫm nghĩ, là lúc nên tiếp xúc với đệ đệ đồng phụ dị mẫu này.
Nói tới Vương Huyền Chi, Vương Thù không có ác cảm gì với đệ đệ dị mẫu này. Dù sao từ nhỏ đến lớn nàng là người được thiên vị. Không chịu gì ủy khuất, tất nhiên không có oán hận. Có điều cách một Mao thị, hai người cũng không thân thiết nổi.