Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thậm chí có đôi khi, Vương Thù không nhìn được phụ thân hành sự quá thiên vị, sẽ chia một ít thứ tốt trong cho tay cho cậu.
Vương Huyền Chi cũng rất tự giác. Từ nhỏ nghe được vài lời bóng gió, biết thân nương thượng vị không quang vinh, chưa bao giờ tới gần làm chướng mắt Vương Thù. Hơn mười năm, hai người nước sông không phạm nước giếng.
So với Mao thị, người đệ đệ này vẫn xứng đáng. Vương Thù không biết nhiều về tính tình người đệ đệ này, ấn tượng khắc sâu duy nhất, chính là kiếp trước nàng bị cầm tù, tiểu tử này từng đến kinh thành đưa cho nàng mấy ngàn lượng, nói là cho tỷ tỷ của hồi môn. Có điều không gặp mặt, cậu đưa tiền cho người liền đi.
Bất kể lúc ấy cậu là nịnh bợ Cố Phỉ, hay là thật lòng vì tỷ tỷ, Vương Thù cũng nhận phần ân tình này của cậu.
Rửa mặt chải đầu sơ qua, nàng định đi đến viện của Vương Huyền Chi một chuyến.
Ai ngờ vừa đi đến cửa liền bị người cản lại.
“Đại cô nương, không phải nô tỳ không cho người ra ngoài, là thái thái bên kia còn chưa nguôi giận.”
Hai ngày nay, Mao thị không biết lại phát điên cái gì. Tìm một lý do sứt sẹo tới viện Vương Tử phát tác một trận. Ngày đó liền sai người khóa cửa chính của viện lại, nàng lại bị cấm túc.
“Ta không đi xa, chỉ đến viện Huyền Chi ngồi một chút cũng không được?”
Nhóm bà tử không nói lời nào, thân thể chặn cửa không chút nhượng bộ.
Hiện tại Mao thị quyết tâm khiến Vương Thù không được thoải mái, bọn vú già có thể cho phép Vương Thù đi lại trong viện đã là nhắm một mắt mở một mắt. Nếu để nàng rời khỏi viện, sợ là Mao thị sẽ lột da bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu sau, Vương Thù rũ mắt: “Được thôi, làm phiền các ngươi đến viện Huyền Chi một chuyến, nói là trưởng tỷ có chuyện tìm cậu ấy.”
Vừa nói, Vương Thù vừa nắm một ít bạc vụn, nhét vào tay mỗi người một viên.
Bát phụ giữ cửa nhét đồ vào trong tay áo, cũng cúi đầu.
Thực tế thì, người hầu trong viện Vương Thù, mấy ngày trước đã bị Mao thị bán đi hết. Những người hôm nay, hoặc là thủ hạ làm việc cho Mao thị, hoặc là từ viện Vương Huyền Chi. Đương nhiên sẽ không nghe Vương Thù sai bảo. Nhưng Vương gia xưa nay khoan dung với hạ nhân, bọn hạ nhân vẫn ghi nhớ. Hiện tại cho dù vâng mệnh đến trông chừng Vương Thù, bọn họ cũng không phải hoàn toàn nói không thông.
Nói cách khác, không thể thả người ra ngoài, truyền lời thì vẫn có thể.
Vương Thù quay về phòng, lại lần nữa trù tính.
Kiếp trước, tuy nói nàng bị Cố Phỉ cầm tù ở hoang trạch, ăn uống chi tiêu lại chưa từng bị hạn chế. Cố Phỉ biết nàng thích chơi đùa những thứ đất đó, nên sai người cày mấy thửa ruộng cho nàng. Hai năm nàng ở hoang trạch cũng không lãng phí, tập trung vào thí nghiệm lai tạo. Vốn là có cơ sở thí nghiệm mười năm, hai năm tập trung nghiên cứu, thật sự giúp nàng làm nên thành tựu.
Thí nghiệm đến giai đoạn cuối, chỉ thiếu một bước cuối cùng. Cứ vậy từ bỏ là không thể nào. Giải quyết Mao thị, đoạt lại Vương gia là nhất định phải làm, thí nghiệm cũng không thể bỏ phí.