[Làm Giàu] Sau Khi Xuyên Thành Ái Thiếp Của Thái Tử

Chương 17: Chương 17: Phá vỡ sự thật (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương gia đúng là gia sản sâu dày.

Dọc đường này đình đài lầu các, rực rỡ gấm hoa. Trước đây không cảm thấy, vì từ nhỏ đã nhìn quen. Bị Cố Phỉ nhốt mấy năm, quay đầu nhìn lại ngôi nhà mình thường ra vào này, nàng mới phát hiện ra bản lĩnh của thân cha.

Đoán chừng nếu không phải bị hạn chế giai cấp, xây nhà không thể vượt quy chế, sợ là cha nàng còn phải xây lớn hơn.

Xuyên qua hoa viên, qua đình viện, Vương Thù bị người kéo đến tiền sảnh. Quản sự của hộ nhân gia kia đã sớm đợi.

Thấy có người tiến vào, người nọ lau khóe miệng, văn nhã đứng lên. Không biết rốt cuộc là dòng dõi cao cỡ nào, rõ ràng là một hạ nhân, khí thế còn mạnh hơn Mao thị. Quản sự này tuy không cao, nhưng bất giác khiến người không dám coi thấp. Mặt dài. Mặt hơi mập, khí thế nhưng không hiện cay nghiệt, trái lại uy nghiêm và ngay thẳng.

Nhìn tuổi không trẻ, ba mươi lăm trở lên. Một thân trực cư xanh đậm, bên ngoài phủ áo khoác da chồn trắng. Đầu tóc đen chải chuốt chỉnh tề, hai cây trâm bích ngọc hình ngọn sóng. Trên tai cũng là bông tai cùng chất.

Chỉ vừa đối mặt, quản sự của Vương gia đã bị đàn áp, có chút rụt rè e sợ. Thấy Vương Thù tới, giống như nhìn thấy người thân lập tức nghênh tới giới thiệu với quản sự kia.

Người nọ bước nhanh tới, bông tai chỉ khẽ đong đưa mấy cái. Bước chân như được đo đạc qua, vô cùng sang trọng.

Bà ấy vừa thấy tiến vào là một cô nương gia, trong mắt chợt lóe lên. Hiển nhiên, không ngờ là cô nương gia chưa xuất giá ra gặp khách. Bà ấy còn cho là chủ mẫu nhà này sẽ tới.

Chỉ thoáng qua liền thu lại dị sắc trong mắt, miệng hơi mỉm cười.

“Gặp qua Vương gia cô nương.” Người nọ đan tay đặt dưới bụng, khom người.

Tư thế hành lễ tao nhã quy cách.

Mặc dù Vương Thù có chút lo lắng, đều bị lần đối mặt này làm bình tĩnh lại.

Chỉ điệu bộ nghiêm chỉnh này của bà tử, yêu cầu nhất định cực cao. Một khi những chuyện dơ bẩn mục nát của Vương gia bị bại lộ, bất luận Mao thị ba hoa chích chòe về nàng thế nào cũng vô dụng.

Nghĩ như vậy, khóe môi Vương Thù cũng cong lên, qua loa đáp lễ lại bà ấy.

Quản sự kia không dấu vết quan sát Vương Thù mấy lần, rất nhanh thu hồi tầm mắt. Bàn về tướng mạo, tất nhiên Vương Thù chưa bao giờ bị người nói kém. Một đôi mắt lấp lánh trong veo tĩnh mịch, dù im lặng cũng động lòng người. Mũi đẹp răng trắng, mặt phấn tai đào, da trắng như tuyết. Lại thêm phong độ trí thức toàn thân nhờ thi thư lắng đọng ra. Nói một câu tiểu thư khuê các cũng có người tin.

Đã cô nương gia tự mình tới, nhiều vấn đề liền không tiện hỏi. Ma ma quản sự đầu tiên là giới thiệu bản thân, sau đó hỏi Vương Thù ở nhà ngày thường làm gì, từng đọc qua sách gì.

Trong lòng Vương Thù thầm cười, nhưng trên mặt lại trưng ra vẻ ngây ngô hồ đồ. Ấp ấp úng úng nói mình ngày thường liền làm ruộng, chưa từng đọc qua sách.

Quả nhiên, nàng vừa nói xong, nụ cười trên khóe miệng ma ma quản sự liền nhạt đi rất nhiều.

Dừng một chút, lại hỏi: “Có biết chữ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.