Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Biết một ít chữ, nhưng không thạo.” Vương Thù mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đích thực thái độ đàng hoàng.
Ánh mắt ma ma quản sự lóe lóe, một lát sau, xuyên qua Vương Thù, rơi trên người hai vú già sau lưng nàng. Hai vú già đột nhiên bị ánh mắt bà ấy quét đến, vô thức đứng lên. Ánh mắt rất nhẹ, rơi trên người lại khiến người không dám thở mạnh.
Chẳng qua rất nhanh, quản sự lại thu hồi tầm mắt, bưng ly trà lên.
Đều là nhân tinh, chỉ cần liếc qua, ma ma quản sự đã nhìn ra mờ ám. Gia đình bình thường cần thể diện, cho dù người nhà chết hết, cũng sẽ không để cô nương gia tự mình ra mặt bàn hôn sự. Vương gia thì hay rồi, hai vú già lại đưa cô nương đến. Thật là hoang đường.
Lại nói tới, trước khi bà ấy tới đã nghe ngóng qua. Biết được chủ sự nhà này đã qua đời năm ngoái, nắm quyền hiện tại là kế thất.
Bà ấy không nói lời nào, đám vú già liền luống cuống. Mở miệng nói: “Thư Nhi nhà chúng ta thuở nhỏ học chữ, ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ...”
Vương Thù nhướng mày, lập tức ngắt lời: “Im miệng, ở đây đâu tới phần ngươi nói chuyện? Không có quy củ!”
Một tiếng trách mắng này, trái lại làm cho Tống ma ma nâng mắt. Nhưng cũng chỉ nhìn một cái. Uống xong một ly trà, bà ấy nói thẳng trong phủ còn có chuyện quan trọng, liền cáo từ trước.
Đám vú già trố mắt nhìn nhau, mặt mũi trắng bệch.
Không phải nói đến Mao thị khi biết chuyện Vương Thù giả ngu lừa viên quản sự người ta, giận đến đập nát một bàn đồ ăn. Ngay lúc này, ngoài đình hậu hoa viên Tiêu trạch huyện thành, cũng không thanh tịnh.
Bên trong tầng tầng lớp lớp đình đài lầu các, rường cột chạm trổ chặn ánh sáng.
Bốn phía trúc xanh, rực rỡ chói mắt.
Một người đứng bên dòng nước, ngược sáng, thân hình thẳng tắp thon thả. Mặc trên người tăng bào màu xanh, thắt lưng lỏng lẻo treo trên người. Dưới ánh sáng chói chang, chỉ thấy được một đôi mắt trong trẻo trầm tĩnh và mái tóc đen buộc cao trên đỉnh đầu người nọ.
Mạc Toại dùng tay che mắt, nhắm lại rồi mở ra, mới thấy rõ mặt mũi người nọ.
Một đầu tóc đen, vài lọn tóc rủ xuống, phất phơ trong gió. Làm nổi lên da thịt trắng nõn trong suốt, tựa như một khối bạch ngọc mỡ cừu thượng đẳng. Mí mắt hẹp dài nhưng không lộ nhỏ, phượng mâu tựa như hoa đào lại cổ kính, ánh mắt trong câu ngoài kiều, mi mắt như lông quạ che phủ nửa mắt, phủ bóng xuống dưới mi mắt, cả người lộ ra vẻ tuấn mỹ bất cần.
“Chủ tử,“ bất kể nhìn bao nhiêu lần, lần nào cũng bị dung nhan của chủ tử kinh diễm: “Viên ma ma đã về.”
“Hử?” Giọng người nọ rất nhẹ, như gió như sương.
“Chủ tử có muốn gọi ma ma tới thưa lời không? Hôm nay ma ma đặc biệt đi trấn Thanh Hà một chuyến, không biết tình hình ra sao...”
“Nghe nói kinh đô bên kia đưa tới bốn người cho chủ tử. Hậu trạch tổng cộng chỉ có bấy nhiêu chỗ, cũng không thể để những người đó chiếm hết.” Mạc Toại không sợ bị trách mắng, hắn ta hầu hạ bên người Tiêu Diễn Hành nhiều năm, biết rõ tính tình ngài ấy.