Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Khách nhân muốn mua cái gì?” Tiểu gia hỏa khách khí, cũng không có vì bọn họ nghèo khó mà giễu cợt: “Có phải trong nhà chọn vật dụng vỡ lòng cho thiếu gia không? Hiệu sách của chúng ta có một bộ văn phòng phẩm vỡ lòng hoàng chỉnh, mời các vị xem.”
Dẫn ba người đi vào một chỗ, hắn giới thiệu: “Một bộ bút, nghiên mực, giấy viết, Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn mỗi loại một quyển, toàn bộ chỉ cần năm lượng tám trăm tám mươi tám văn tiền. Các vị thấy thế nào?”
Tiểu hỏa kế cười tủm tỉm, nhưng Đỗ Kim Hoa nghe xong, đôi chân run rẩy suýt nữa ngã xuống. Tôn Ngũ Nương trợn to hai mắt, không khỏi kinh hô một tiếng: “Cái gì? !”
Ông trời ơi! Đây không phải là cướp tiền sao? !
“Ngươi kêu cái gì mà kêu?” Đỗ Kim Hoa bị nàng doạ sợ tới mức đứng thẳng dậy, quay đầu trừng nàng một cái. Biểu hiện kinh ngạc như vậy, thật khiến người ta chê cười!
Hiệu sách vô cùng yên tĩnh, người đến đọc và mua sách đều rất quy củ giữ im lặng. Tôn Ngũ Nương vừa dứt lời, mấy vị khách nhân nhíu mày nhìn sang, thấy y phục của ba người bọn họ, một người trong đó bĩu môi: “Người nào cũng có thể đọc sách, sách thánh hiền các ngươi cũng có thể chạm vào, đừng làm ô uế nơi thanh tịnh này, cút đi, cút đi!”
Vừa nói, hắn ta vừa xua tay mười phần ghét bỏ, như muốn xua đuổi ruồi.
Trần Nhị Lang lúc này không nể mặt nói hắn ta: “Ngươi nói cái gì?!”
Nhưng mà, đối phương lại không thèm nhìn hắn một chút, lấy ống tay áo che miệng, không ngừng lắc đầu: “Thật là làm nhục đến lễ độ.”
Khuôn mặt của Trần Nhị Lang rất khó coi. Hắn siết chặt nắm tay phát ra âm thanh răng rắc.
Nếu là ở trên đồng làm ruộng, hắn đã vung nắm đấm từ lâu rồi. Nhưng hiện tại bọn họ tới đây là để mua sách, nếu gây chuyện, chỉ sợ sẽ bị đuổi ra ngoài, không mua được sách.
Đúng lúc này, chỉ nghe có một thanh âm trong trẻo vang lên: “Dân chúng lê dân hướng tới học hành, chính là khai sáng dân trí, là công lao đương kim thiên tử mở mang giáo hóa. Không biết như vậy, có là làm nhục lễ độ không?”
Quay đầu lại, chỉ thấy một thư sinh nho nhã yếu đuối từ ngoài cửa đi vào, ánh sáng trên người hắn dần biến mất, dần dần lộ ra một khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo.
Hắn hào hoa phong nhã, như liễu rủ trong gió, thoạt nhìn cũng nhận ra là thư sinh. Tuy nhiên, trên cánh tay của hắn lại có một giỏ rau khiến mọi người phải nhìn chằm chằm.
Cố Đình Viễn ra ngoài mua rau.
Khi thức dậy, vậy mà vẫn còn trong “mộng”, khiến trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên. Chưa từng trải qua có giấc mơ kỳ lạ như vậy, cũng chưa từng nghe qua. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đồ ăn ở nhà đã ăn hết, hắn bảo tỷ tỷ ở nhà nghỉ ngơi, xách giỏ đi ra ngoài mua thức ăn, trong lòng còn suy nghĩ việc này. Lúc đi ngang qua hiệu sách, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng tranh chấp, nhất thời lông mày nhíu chặt.
Đọc sách, đọc sách thánh hiền, được thánh nhân dạy bảo. Người trong hiệu sách kia không hiểu nổi ý chí giáo hoá thiên hạ của bậc thánh nhân, mới chính là đang sỉ nhục lễ độ của kẻ sĩ!
Nghĩ đến đây, hắn bước lên bậc thang bước vào Nhã Tín Trai. Vừa tranh luận qua mội câu, quay lại thì thấy mặt một nông phụ, con mắt trợn tròn, suýt nữa thốt lên: “Nương!”
Đây chẳng phải là nhạc mẫu sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Cố Đình Viễn làm sao cũng không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy nhạc mẫu ở đây, khuôn mặt hắn sững sờ, tầm mắt chuyển sang một bên, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang đứng bên cạnh nhạc mấu, rất quen thuộc, chính là nhị ca của thê tử. nhị cửu huynh của hắn. Về phần phụ nhân đi cùng, dĩ nhiên chính là nhị tẩu.