[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng

Chương 41: Chương 41: Hẹn gặp lại (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Ngươi là ai?” Bị giáo huấn một câu, người kia cau mày không vui. Hắn ánh mắt đảo qua trên giỏ rau trên cánh tay rổ, cười lạnh nói: “Đây là nơi thanh nhã, không phải chợ tau chợ, huynh đài, ngươi đi nhầm chỗ rồi!”

Cố Đình Viễn kìm nén sự kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy nhạc mẫu, quay mặt lại, muốn tranh luận với người này.

Đỗ Kim Hoa không chút cảnh giác lên tiếng: “Chúng ta thành thành thật thật kiếm tiền, thanh thanh bạch bạch mua sách, tại sao không được?”

Người hậu sinh tuổi trẻ này, nghe như đang nói giúp mình, làm sao bà có thể để hắn bị người ta bắt nạt?

Cầm cùng một loại giỏ rau, nói với hắn: “Tiểu thư sinh, quả thật là quá hẹp hòi, chúng ta tới mua sách chọc ngươi sao? Hiệu sách này là do nhà ngươi mở sao? Còn không cho người ta vào, ngươi dựa vào cái gì?”

Người kia cứng họng, thực sự không có kinh nghiệm tranh luận với nông phụ, mặt đỏ lên, chỉ bà nói: “Thô tục! Thô tục! Chỉ có nữ tử và tiểu nhân mới khó nuôi!”

“Ta nhổ vào!” Đỗ Kim Hoa thẳng thừng nói: “Ngươi quản được lão nương khó nuôi hay không khó nuôi sao? Lão nương đã ăn một miếng cơm nào của nhà ngươi chưa? Ngược lại ngươi, không phải nhà ngươi mở hiệu sách. không cho chúng ta mua sách, dài tay như vậy sao không ra bờ sông bắt rùa!”

Người kia tức giận đến té ngửa, chỉ về phía bà, chỉ nóo một câu: “Ngươi, ngươi… “

Cố Đình Viễn không khỏi thương cảm nhìn hắn ta. Nuốt lại câu “Thánh nhân nói, dạy học không phân biệt”. Hắn ta thua xa nhạc mẫu về bản lĩnh khẩu chiến quần Nho.

“Đừng có chỉ vào người ta!” Đỗ Kim Hoa còn đang mắng chửi: “Ngươi hậu sinh tuổi trẻ mà vô lễ với một lão nhân gia như ta, sách của ngươi đọc vào trong bụng chó hết rồi hả? Ta xem ra sách đò, người cũng đừng đọc nữa, về nhà ôm hải tử đi!”

Mặc quần áo cũ nát, giảy vải thô, có thể nhìn ra gia cảnh không phú cũng không quý, Đỗ Kim Hoa có quỷ mới sợ hắn!

Nhìn thấy mẫu thân như vậy, Trần Nhị Lang nắm chặt nắm đấm lên uy hiếp người thư sinh.

“Các ngươi, các ngươi, còn thể thống gì! Còn thể thống gì!” Người kiag tức giận đến nói năng lung tung, sắc mặt đỏ bừng.

Đỗ Kim Hoa không nhìn hắn nữa, bại tướng dưới tay mình cũng không đáng để bà nhìn lần thứ hai, tranh thủ thời gian mua xong sách, bà còn phải đi mua vải cho Bảo Nha!

“Thiên Tự Văn giá bao nhiêu?” bà nhìn tiểu hỏa kế hỏi.

Tiểu hỏa kế vừa rồi muốn hòa giải, nhưng phản ứng của vị đại nương này quá nhanh, hắn không có tìm được cơ hội nói chuyện.

“Thư phòng chúng tôi nói cái giá lương tâm nhất, một quyển Thiên Tự Văn chỉ có 450 văn tiền.” Vừa nói, hắn vừa thấp giọng thần bí nói: “Bà đừng sợ, thật không phải, coi như đền bù, nếu như bà mua sách, tôi tặng bà một cây bút lông sói.”

Bút lông sói cóloại tinh tế đắt tiền, có loại rẻ tiền tiện lợi. Nếu vị đại nương này mua một cuốn “Thiên Tự Văn”, tặng bà một cây bút lông sói chỉ mấy văn tiền, thì sẽ không lỗ chút nào.

Đây cũng là một thủ đoạn để cửa hàng sách thu hút khách hàng. Dù sao, nhà bọn họ có người học vỡ lòng, sẽ không chỉ mua một cuốn “Thiên Tự Văn”, phải không? Sau đó, phải lần lượt mua những cuốn sách khác, cũng như bút, mực, giấy và nghiên mực. Đây là duy trì mối kinh doanh lâu dài.

“Thật sao?” Đỗ Kim Hoa nghe nói đến tặng bút, có chút cảm động.

Ban đầu, Bảo Nha ước tính giá là năm trăm văn tiền. Bộ dụng cụ vỡ lòng hoàn chỉnh quá đắt, Đỗ Kim Hoa nhĩ tới đã thở không ra hơi. Chi có “Thiên Tự Văn” vẫn là phải mua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.