NDTT
Củ cải không đắt, bởi vì bán theo cân, hai văn tiền ba cân. Mặc dù bột mì đắt hơn chút, nhưng một cái bánh thật ra cũng không tốn quá nhiều bột mì. Nếu như bán một cái bánh củ cải năm văn tiền, thì nàng cũng có thể kiếm được lời. Nếu như bán được, không chừng đây là món tiền đầu tiên của nàng.
Trời mưa đến chạng vạng tối cuối cùng cũng tạnh.
Diệp Gia cho gà con ăn một nắm ngô, đang nhìn mặt đất ở sân sau. Chu gia không có đất, khẩu phần lương thực đều là mua từ tiệm lương thực ở trên trấn.
Bởi vì trong túi tiền rỗng tuếch, đồ ăn thịt trứng đều mua rất ít, ngày ngày ăn cháo với dưa muối, buổi chiều lúc rảnh rỗi Diệp Gia mở bình dưa muối ra, mùi rối tinh rối mù. Nếu không phải vì thật sự nghèo, Diệp Gia cũng muốn vứt hai cái bình đấy đi. Nàng ngâm hai cái bình vào nước, sau đó ăn không mặn đắng nữa. Nàng lại tốn chút công sức xử lý một lần những đồ ăn kia.
Bận rộn đến chạng vạng tối mới nhìn thấy sân sau Chu gia có một mảnh đất trống.
Nếu thật nghèo, người ta có thể hạ thấp ranh giới cuối cùng. Trước đó Diệp Gia rất ghét một vài người già nhổ hoa trồng rau ở khu chung cư, bây giờ cũng có suy nghĩ có thể sử dụng được mảnh sân sau này hay không. Ví dụ như đào lên để trồng chút rau ăn được. Dư thị thì khi chạng vạng tối mới quay về, Diệp Gia quay đầu thấy bà ấy đi từ ngoài sân qua thì gọi bà ấy một tiếng. Dư thị đáp lời, vào nhà ngồi xuống than thở.
Hóa ra buổi sáng là Lưu đại nương cùng thôn đến gọi bà ấy. Hai người vui vẻ cùng nhau lên trấn, tìm chưởng quầy khuê phòng lấy tiền.
Ở khuê phòng một ngày, tiền công thì đã lấy nhưng đắc tội với ông chủ. Ông chủ lần này đi chở hàng bị thương nguyên khí, trong khuê phòng không cần nhiều người nữa. Dư thị đi chuyến này lấy được một lượng nhưng lại bị mất việc.
“Cuộc sống từ nay về sau phải sống như thế nào đây!” Dư thị thật sự khóc không ra nước mắt, bà ấy cũng không phải là không cho ông chủ cơ hội thở dốc. Thật sự là trong nhà không có tiền là không được: “Không có nghề sống tạm, một nhà bốn miệng ta đúng là phải uống gió tây bắc!”
Diệp Gia bình tĩnh nói: “Trong nhà vẫn còn lương thực, chống đỡ ba tháng không thành vấn đề.”
“Vậy sau ba tháng thì sao?” Bây giờ thật ra Dư thị đang hối hận, sớm biết thì hôm nay đã không nên đi chuyến này. Nhưng chuyện đã tới nước này, bà ấy cũng không có cách nào xin người ta để bà ấy quay lại làm việc. Ông chủ cũng đã nói hết những gì cần nói, không còn cơ hội để thay đổi.
Bà ấy khóc lóc nói liên miên lải nhải, Diệp Gia cũng không biết khuyên thế nào. Vào bếp bưng mấy cái bánh củ cải sợi ra cho Dư thị ăn.
Dư thị lắc đầu, cúi đầu lau nước mắt nói ăn không vô.
Diệp Gia thở dài, quay người vào phòng.
Một đêm nay, Chu gia yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh cũng không có. Dư thị cũng không có tâm tư quan tâm Nhuy Tả Nhi, Nhuy Tả Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, tổ mẫu nói đi theo thẩm nương, cô bé đi theo quanh Diệp Gia. Buổi tối Diệp Gia hâm lại mấy cái bánh, tùy tiện đối phó với Nhuy Tả Nhi. Quay đầu đưa một bát cháo cho Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm ngồi dựa vào giường, hắn nghe thấy lời nói của Dư thị, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.