NDTT
Khách sáo nói một câu cảm ơn, hắn giơ tay lên, đang định nhận lấy. Diệp Gia lại thu hồi chén lại, đặt ở bếp lò: “Không được, quên mất chàng còn đang uống thuốc. Được rồi, chàng vẫn nên húp cháo đi.”
Củ cải có đặc tính giải độc, ăn củ cải trong khi uống thuốc sẽ phá hủy quá trình điều trị. Nàng đã bỏ ra không ít tiền để mua thuốc, cũng không thể tốn công vô ích.
Chu Cảnh Sâm: “...”
…. Hóa ra Diệp thị có tính cách như vậy sao? Thời gian quá lâu, hắn nhớ không rõ.
Diệp Gia không quan tâm tới vẻ mặt kỳ lạ đang suy nghĩ gì đó của hắn, một hơi chiên ba mươi cái bánh. Thứ này ăn no bụng, ăn ít ăn một cái là có thể no đến trưa. Ba mươi cái đủ cho một nhà ba người ăn mấy ngày.
Làm bánh xong, thuốc trên bếp nhỏ cũng đã được sắc xong. Dư thị vẫn chưa về, không biết đi làm gì. Diệp Gia cầm khăn ướt gói vào một chiếc lọ treo nhỏ để lọc thuốc ra ngoài. Không thể không nói, thuốc đông y có mùi rất nồng. Diệp Gia chỉ mới ngửi mùi cũng cảm nhận được có thể đắng đến mức phun ra mật. Bưng một bát thuốc đen sì, nàng bịt mũi bưng thẳng đến trước mặt Chu Cảnh Sâm: “Uống đi, vừa sắc xong, uống lúc còn nóng.”
Chu Cảnh Sâm yên lặng bưng một bát thuốc nóng hổi, khẽ run một cái khó nhận ra. Lông mi hơi nhíu lại.
Diệp Gia đưa thuốc cho hắn rồi bưng ghế tới. Đặt ở đối diện Chu Cảnh Sâm. Cùng với cô bé mỗi người một cái bánh củ cải. Ăn rộp rộp rất ngon. Vừa ăn còn vừa giám sát hắn: “Hây da, để nguội sẽ không dễ uống.”
Chu Cảnh Sâm: “...”
“Nhìn ta làm gì? Uống thuốc đi!” Diệp Gia nhai bánh củ cải đầy miệng. Vừa ăn vừa hỏi Nhuy Tả Nhi có ngon không?
Nhụy Tả Nhi ăn ngon đến mức không ngẩng đầu lên.
Chu Cảnh Sâm mặt không thay đổi uống một ngụm, đắng đến mức mặt giật một cái.
Hắn lau khóe miệng, hỏi Diệp Gia có nước không, súc miệng.
“Súc miệng cái gì? Đều là thuốc!” Diệp Gia vô tội chớp mắt, cố ý trả đũa công khai. Nàng lau dầu mỡ trên tay, đứng lên nhận lấy chén của hắn đặt vào trong chậu. Quay đầu có chút hiền lương thục đức nói: “Uống nước chẳng phải sẽ làm tăng dược tính sao? Tướng công, chàng cũng không phải trẻ con, uống thuốc còn sợ đắng sao?”
Quay đầu lại đi lấy một cái bánh củ cải, cắn một miếng lớn ở ngay trước mặt hắn.
Chu Cảnh Sâm: “...”
Diệp Gia hừ một tiếng, vênh váo đắc ý gắp bốn cái bánh củ cải vào trong đĩa, bưng qua cho lão thái thái hàng xóm vừa đổi trứng gà hồi nãy. Lần trước nàng chạy mấy nhà mượn rượu, mấy nhà đều không cho nàng mượn. Lão nhân gia hàng xóm lên núi đón củi trở về nghe thấy, hào phóng đưa cho nàng một chén lớn. Hàng xóm quê nhà, người tốt với ta đương nhiên ta nhớ rõ. Làm xong, Diệp Gia đưa một chút qua cho bà ấy.
Lão thái thái ăn một miếng thì khen không ngớt: “Cái này còn ngon hơn cả tửu quán bán trên trấn. Nha đầu này ngươi thật là khéo tay!”
“Đâu có, tùy tiện làm chơi thôi.” Diệp Gia đưa đồ xong thì quay về.
Ngoài miệng thì nói là làm chơi, nhưng mà lão thái thái nói như vậy, trong lòng Diệp Gia suy nghĩ ra. Chưa kể lần trước nàng đi dạo trên trấn, phát hiện có rất ít cửa hàng ăn uống, hình như chỉ có một quán. Lại còn chủ yếu là bán rượu. Làm đồ ăn chỉ là thuận tiện, cho người mua rượu nghỉ chân. Diệp Gia suy nghĩ lên trấn bán bánh củ cải có lợi nhuận bao nhiêu.