NDTT
Quay đầu muốn quay về phòng. Nhưng mà hắn bị thương ở chân, có thể đứng lên đi đến đây đã là dùng hết sức. Lúc này muốn lết chân quay về có chút khó khăn. Có lẽ vì đau, trời còn rất lạnh khiến trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh. Diệp Gia còn đang cán bột mì, nhìn thấy hắn như vây. Quay đầu đến chậu rửa tay, đi qua dứt khoát kéo tay hắn đỡ trên vai.
Có lẽ vì hắn đã ở địa vị cao lâu năm không ai dám đụng tới, cũng quên mất cảm giác bị người khác lôi kéo. Bị Diệp Gia nắm lấy cánh tay dìu vào phòng, Chu Cảnh Sâm trong lúc nhất thời cũng có chút ngạc nhiên.
Diệp Gia không quan tâm hắn nghĩ gì trong lòng. Sau khi đưa người vào nhà để hắn dựa vào lò bếp. Mình thì vào bếp đẩy băng ghế ra ngoài, quay đầu dùng sức đẩy người ngồi xuống: “Chàng ngồi xuống đây trước đi, xong việc sẽ đưa chàng về.”
Nói xong cũng mặc kệ hắn, rửa ray lại tiếp tục làm bánh củ cải.
Chu Cảnh Sâm ngồi thẳng trên ghế đầu hơn nửa ngày, sắc mặt dần dần cứng lại. mi mắt thon dài che một nửa đôi mắt, ánh sáng ngoài cửa chiếu lên vai hắn, tạo cho người này một đường viền huỳnh quang mềm mại. Hắn liếc mắt nhìn chất nữ nhi đang ôm tiểu mã ngồi song song với hắn, chất nữ mong ngóng nhìn chằm chằm vào người đang bận rộn kia, giống như sắp chảy nước miếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử trẻ tuổi bận rộn. Nước đang được nấu trên bếp lò, hơi nước lượn lờ. Nữ tử đứng ở đó, duyên dáng lóa mắt. Mùi thơm của củ cải cắt nhỏ trộn lẫn với vị cay tươi của hành và gừng, đôi mắt của nữ tử lại cực kì tập trung làm việc. Động tác uyển chuyển nhanh nhẹn, vẻ mặt bình tĩnh, trong lúc nhất thời lại có ảo giác thời gian đang lặng yên trôi qua.
Khi dầu nóng, một miếng bánh được đặt xuống, xèo một cái. Cả phòng thơm nức, đồ ăn có hương vị chân thật nhất. Chu Cảnh Sâm hôm nay chỉ ăn một chén nhỏ cháo ngô, ngửi mùi lại cũng có chút đói.
Bánh củ cải sợi có rất nhiều cách làm, mọi nơi đều có thói quen ăn củ cải của mình. Diệp Gia đang làm bánh bột bình thường nhất của phương bắc. Ngâm bột trong dầu trước, sau đó cán thành sợi dài, bọc những viên củ cải thành hình tròn rồi từ từ ấn thành bánh. Cách làm này có chút giống với bánh thịt bò của Tân Cương. Sau khi làm xong, phết một chút dầu vào nồi là có thể chiên.
Chiên xong vỏ ngoài giòn, bên trong tươi. Cắn một cái giòn tan, ngon đến mức có thể khiến người ta nuốt đầu lưỡi.
Lúc này Diệp Gia mới làm xong một cái, Nhuy Tả Nhi thèm ăn ngồi không yên. Đảo quanh quấn lấy Diệp Gia giống như cái đuôi nhỏ, gọi thẩm nương thẩm nương. Diệp Gia tiện tay gắp một cái đặt lên đĩa: “Nóng, để nguội rồi ăn.”
Nhụy Tả Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đứng ở bên cạnh bàn nhỏ nhìn chằm chằm vào cái đĩa thổi thổi.
Đừng nói, trẻ con hư thì hư một chút, còn ngoan đến mức khiến người ta đau lòng. Thèm thành như vậy, Diệp Gia nói cái gì cô bé cũng nghe. Chu Cảnh Sâm ngồi ở bên cạnh nhìn thấy, trong con ngươi đen như mực lấp lóe tia sáng. Diệp Gia quay người lại bắt gặp ánh mắt của hắn, nam nhân không né tránh. Ngược lại còn nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười đó khiến sự lạnh lùng xa cách quấn quanh người hắn đều phai nhạt, giống như một công tử dịu dàng như ngọc.
Trái tim Diệp Gia nhảy một cái, dừng một chút, lại cầm chén gắp một cái đưa đến trước mặt hắn: “Được rồi được rồi, cũng cho chàng một cái.”
Chu Cảnh Sâm: “...”