Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Được rồi, nửa lao động thì cũng là lao động. Có người làm công thì sau này cũng dễ thở hơn chút.
Chẳng biết từ khi nào ngoài trời lại bắt đầu có tuyết rơi. Không thể không nói, mùa đông ở phía Bắc tuyết rơi dày thật. Từ lúc An Lâm Lang tỉnh lại cho đến giờ, chẳng có một ngày nào là không có tuyết rơi. Lúc này, tuyết không chỉ càng rơi càng nhiều mà ngoài trời cũng bắt đầu nổi cơn cuồng phong, sắc trời cũng tối dần.
Sau khi leo núi, đôi giày vốn đã thủng một lỗ của nàng giờ ướt sũng. Đi giày ướt suốt cả một buổi trưa khiến nàng thấy giờ chân không còn là của mình nữa rồi. Nàng cầm một cái ghế đi đến bên cạnh Chu Công Ngọc, đặt xuống, sau khi đặt mông ngồi xuống, nàng lập tức tháo đôi giày ướt ra mang ra hơ lửa cạnh nồi. Đầu ngón chân trắng nõn mảnh mai lộ ra, mắt người đàn ông đang đốt lửa lóe sáng, hắn im lặng quay mặt đi.
An Lâm Lang không bận tâm, mà có để ý đến thì cũng chẳng sao cả. Ngọn lửa ấm áp sưởi ấm cho đôi chân lạnh toát của nàng, hơi nóng bốc lên khiến nàng rùng mình. Ánh lửa vàng ấm soi sáng gương mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay của nàng, hai gò má đỏ hây hây nứt nẻ đến dọa người.
Củi đốt kêu tí tách, sắc trời bên ngoài tối dần.
Khung cảnh ấm áp, thoải mái đến lạ bởi ngọn lửa bập bùng cháy trong bếp.
Chuyện cơm nước của một nhà bốn người luôn là một vấn đề lớn. Một túi bột gạo nhỏ và những củ khoai lang kia vốn đã không đủ ăn cho cả mùa đông, chứ đừng nói là nhà họ Phương ai cũng cần bồi bổ, ngoài con bệnh và bà Phương, cả An Lâm Lang và ông Phương đều đã gầy còn da bọc xương. Cứ đói khổ như vậy sẽ càng thêm khổ, phải nghĩ cách vượt qua khó khăn mới được.
Nàng đang suy nghĩ cách kiếm tiền thì bỗng nghe có tiếng loạt soạt ngoài sân vọng vào.
An Lâm Lang thò đầu nhìn ra bên ngoài, gió lớn thổi vào thùng gỗ trong sân khiến nó lăn lông lốc trên tuyết. Gió rét ập đến bất ngờ, e là sắp có một cơn bão tuyết. Nàng rụt cổ lại, đi đến sát gần cái nồi hơn.
Chu Công Ngọc ngồi trong thẳng lưng lên, im lặng kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đột nhiên, chàng nghe có tiếng ầm ầm vang lên từng đợt bên ngoài.
“Tiếng gì thế?” Chu Công Ngọc đứng dậy.
An Lâm Lang lim dim mắt cảm nhận hơi ấm, đáp đầy qua loa: “Chắc là gió lớn thổi vào cái gì trong sân rồi?”
Lại ba tiếng “rầm rầm rầm” vang lên.
“Không phải, chắc là có người đang gõ cửa.” Chu Công Ngọc nhìn thẳng ra ngoài, mi mắt in bóng trên sống mũi cao cao: “Nàng cứ ngồi đó hơ lửa đi, ta ra ngoài xem thử.”
An Lâm Lang sửng sốt, vừa định nói gì đó thì bóng người của hắn đã biến mất trong gió tuyết.
Hình như đúng là có người đến thật. An Lâm Lang cũng không thể ngồi im hơ lửa tiếp nữa, lại xỏ đôi giày mới khô được nửa vào đi ra sân.
Quả nhiên không phải tiếng đồ vật bị gió thổi thật mà là có đội buôn từ Đông Bắc đến, không may gặp phải cơn bão tuyết khi ngang qua thôn Vương gia. Thấy trời đã về khuya, lúc này, đội buôn sợ đi đường núi xảy ra chuyện, vừa hay thấy nhà căn nhà duy nhất ở cuối thôn Phương gia bèn gõ cửa.
Đội buôn có tám người, lạnh đến độ run lẩy bẩy như chó hoang.
Mấy người gánh đồ đứng ngoài cửa, không được chủ nhà cho phép thì quyết không vào trong sân. Một mình Chu Công Ngọc đứng trước cửa, thân người cao gầy mỏng manh gió thổi là ngã, nhưng khí thế lại khiến bảy tám người đàn ông lực lưỡng đều cúi đầu khom lưng.