[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi

Chương 36: Chương 36: Chắc là tổ tiên thợ rèn? (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mãi đến khi An Lâm Lang đi đến, hắn mới thay đổi thái độ, lạnh lùng bảo: “Vào đây đi.”

Đội buôn là người từ Đông Bắc đến, mục đích là chuyển những hàng tốt từ phía Tây đến các huyện các châu trong thành bán. Vốn tưởng dọc đường đi sẽ có nhà trọ để nghỉ chân, nào ngờ đi mãi đi mãi ngoài thôn Phương gia ra thì đến cả ngôi miếu nát để dừng chân cũng không có.

“Bọn ta sẽ trả tiền ngủ lại, sẽ không ở chùa đâu.”

Mấy người họ theo Chu Công Ngọc vào nhà, còn không quên nói với An Lâm Lang phía sau: “Muội muội, nếu rảnh tay thì làm mấy món cho huynh đệ chúng ta được không? Bọn ta sẽ trả cả tiền đồ ăn, cô có món nào ăn được thì cứ mang cả lên đi.”

“... Mấy anh em dãi gió dầm sương muốn ăn gì đó nóng nóng.” Nói rồi, một người đàn ông mặc áo xám trong đó lấy bạc trong ngực ra đưa cho An Lâm Lang: “Nếu có thịt thì càng tốt, huynh đệ bọn ta thèm thịt suốt đường đi rồi, thèm không tài nào chịu nổi.”

Hắn đặt vào tay An Lâm Lang ba lượng bạc.

An Lâm Lang mới nãy còn buồn rầu vì chưa biết kiếm tiền thế nào, vừa thấy bạc đã sáng rực cả mắt.

Lúc này trời đã tối mù, gió rét rít gào. Muốn ăn thịt thì chỉ có thể lên trấn mua. Đi xe bò từ thôn Vương gia lên trấn cũng phải mất cả canh giờ, trong thời tiết này mà ra ngoài thì khéo có chết rét trên đường.

Nàng rất khó xử, tuy muốn kiếm bạc nhưng lên trên trấn thì cũng quá mạo hiểm.

“Ta qua chỗ ông chủ xem thử. Trước đó ông chủ có nói sẽ mổ heo, chắc là sẽ có thịt.” Ông Phương mặc áo tơi chẳng biết đã về từ khi nào, trên lưng còn cõng giỏ trúc. Một tay ông cụ nắm chặt cành cây, một tay cầm dao chẻ củi lảo đảo bước đến. Từ lúc ông cụ nghe An Lâm Lang bảo cái thứ đen thui kia là đồ tốt đã nóng ruột nóng gan chẳng đợi được tới hôm sau, mà vội vã lẻn ra sau núi sau khi đưa bà bạn già về phòng ngủ.

Chẳng biết ông cụ đã ngã bao nhiêu lần mà xiêm áo trên người đều rách tả tơi, dính đầy bùn nước. Sau khi cất dao chẻ củi với cái giỏ ra sau nhà, ông cụ lại khập khiễng đi ra cửa.

“Để con đi cho.” Chu Công Ngọc vội ngăn ông lại, nhưng hắn vừa định cầm bạc thì An Lâm Lang đã lắc đầu.

“Hai người đợi ở nhà đi để ta đi cho.” Người không biết nấu cơm thì biết thịt ở đâu mà mua? Mà dù mua được thật thì An Lâm Lang cũng thấy không an tâm.

Cuối cùng, vẫn là An Lâm Lang đi mua, nhưng Chu Công Ngọc không an tâm cũng muốn đi theo.

Bọn họ còn chưa vào nhà đã nghe tiếng nói chuyện không đầu không đuôi của con dâu nhà ông chủ và mẹ chồng đang vừa hái rau bên góc tường vừa thì thầm chuyện tốt nhà họ Phương: “Phương Lý thị đó cũng may mắn quá chứ, giữa mùa đông lại gặp được chuyện vui như vậy. Cũng chẳng hiểu nấu gì ngon mà lại lọt vào mắt xanh của quan lớn, còn mời nàng ta đến nhà nấu tiệc, nghe bảo là năm lượng bạc cơ đó...”

“Ôi trời, thế thì nhiều quá!”

“Lại còn không nữa! Đúng là mèo mù vớ cá rán mà.”

“Ai mà biết được.” Mẹ chồng nói khẽ: “Chắc là Đại Trụ có học có hành, được quan lớn để mắt đến thì sao? Chẳng phải Phương Ngũ thị cứ xoen xoét cái mồm là Đại Trụ học rộng học cao đó à, ông Tư Thục ở trấn trên cũng bảo nó có khiếu học đấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.