Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quản gia ăn từng món từng món, mặn đến trong miệng đắng ngắt. Cho đến khi nếm thử đến món của vợ đại phòng nhà họ Phương, sắc mặt mới dễ nhìn hơn chút ít.
Món ăn bà ta nấu mặc dù không ngon hơn bao nhiêu, nhưng thắng ở màu sắc đẹp mắt. Bưng ra một đĩa như vậy, ít nhất là lên được bàn tiệc nhất trong số đó.
Lông mày quản gia nhíu đến thắt lại, mùi vị thức ăn trong miệng tàm tạm, chỉ ngon hơn vợ hắn ta một chút. Đều nói quý nhân ăn là sơn hào hải vị, không biết những món này có thể lọt vào mắt quý nhân không... Thế là hắn ta chưa từ bỏ ý định mà đưa ánh mắt về phía đầu bếp nhà họ Vương. Đầu bếp này hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài rồi. Lời của quản gia ông ta nghe rồi làm như không nghe thấy, ngay cả cơ hội nói chuyện không cho quản gia nói.
Quản gia hết cách rồi, thở dài một hơi, chỉ đành chọn ra người tốt nhất: “Vậy chi bằng, bàn tiệc sẽ giao cho...”
Lời vẫn chưa nói hết, bà cụ dẫn theo An Lâm Lang đuổi đến cửa: “Con gái thím Phương gia có thể nấu tiệc.”
... Một câu nói bằng giọng nói lớn của Vương ma ma đã cắt ngang lời quản gia.
Trước tiên không nói câu nói này của Vương ma ma đã cắt đứt chuyện tốt hai lượng bạc của vợ đại phòng nhà họ Phương, sắc mặt của vợ đại phòng khó coi đến bao nhiêu. Nhìn chằm chằm Vương ma ma một lúc, không rõ con gái thím nhà họ Phương là thím nhà họ Phương nào. Vương ma ma đã bước nhanh đi đến trước mặt quản gia. Trượng phu của bà ta thân với quản gia. Bà ta ngắt lời quản gia thì quản gia cũng không có nổi giận. Chỉ quay đầu liền nhìn thấy An Lâm Lang đứng phía sau Vương ma ma.
Vương ma ma bước lên đẩy người sang một bên, hai câu ba lời nói rõ sự tình.
Quản gia nghe nói An Lâm Lang là do thím Phương dạy ra, quan sát cô gái nhỏ gầy gò ở trước mắt này một lúc. Cô nương này chân lèo khèo, thoạt nhìn ngay cả cái nồi lớn cũng nhấc không nổi, nếu như nói nấu ra được món ăn ngon, hắn ta nhìn thế nào cũng có chút không tin. Nhưng con người Vương ma ma này hắn ta hiểu rõ, sẽ không nói lung tung. Thấy bà ta ăn nói chắc chắn, hắn ta không thể không bán tín bán nghi hỏi An Lâm Lang: “... Cô nương từng nấu tiệc?”
“Có từng nấu.” An Lâm Lang đứng ở một bên, vẻ mặt không sợ hãi rụt rè như những người dưới quê, dáng người cũng thẳng tắp.
Quản gia cũng biết phân biệt tốt xấu được mấy phần. Hắn ta đánh giá trên dưới An Lâm Lang, lại hỏi: “Biết làm những món nào? Món sở trường là những món gì? Bữa tiệc chiêu đãi này là mời nhân vật lớn của thị trấn, bữa tiệc cũng phải được chú trọng...”
An Lâm Lang suy nghĩ: “Quản gia có biết quý nhân là nhân sĩ nơi nào?”
“Nhân sĩ nơi nào?”
“Nhân sĩ khu vực Giang Nam thì khẩu vị thanh đạm, người Kinh thành phía bắc thì khẩu vị khá nặng. Mỗi một nơi đều có khẩu vị khác nhau.” An Lâm Lang không kiêu không vội, nói chuyện cũng ung dung thong thả như miệng lưỡi nhà quan: “Biết được là người ở đâu, vừa khéo có thể làm ra được món chuẩn khẩu vị.”
Lời này thì nói ra cầu kì rồi, người dưới quê nấu ăn còn không nhiều trò như vậy. Hoặc là hấp, hoặc là xào, nếu không thì hầm. Ai quan tâm đến người bên ngoài sẽ có khẩu vị thế nào? Có điều thoạt nhìn quản gia nghe xong lời này thì nhướng lông mày lên, Vương ma ma biết chuyện này thành được một nửa rồi. Nhìn An Lâm Lang một cái, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, không giống như nói khoác. Phảng phất chỉ cần biết khách quý ăn khẩu vị gì, nàng liền có thể làm ra khẩu vị đó vậy.
Quản gia không lên tiếng, vẫn còn do dự. Tiểu cô nương trước mắt quá nhỏ tuổi rồi, làm đầu bếp vẫn nên có kinh nghiệm mới được.
An Lâm Lang đề nghị: “Chi bằng ta làm một món trước cho các vị nếm thử?”