Edit: Vịt.
Beta: Myeong.
__________
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hai người đều nín thở, chỉ có tiếng hổn hển như có như không.
Vóc người Tạ Nhan rất cao, cậu đứng ở phía dưới đèn tường, che đi hơn phân nửa ánh sáng, cái bóng bị kéo dài dưới đất gần như che phủ toàn bộ cô gái nhỏ nhắn Nguyễn An Ninh.
Cậu im lặng nhìn Nguyễn An Ninh, dường như không ngạc nhiên lắm với lời nói của cô, không nhanh không chậm nói: “Không cần thiết.”
Nguyễn An Ninh ngẩng đầu nhìn Tạ Nhan, cô không khóc nữa: “Có cần thiết, em đã nghĩ rất lâu, qua nhiều năm như vậy cuối cùng mới nghĩ thấu đáo.”
Cô đã có thể bình tĩnh nhớ lại chuyện ban đầu: “Khi đó em chưa lớn lắm, quả thực rất sợ hãi, chỉ muốn trốn tránh, suốt đời không muốn dính dáng quan hệ đến chuyện này.”
Tạ Nhan cau chặt mày, có phần không kiên nhẫn, lại châm một điếu thuốc, nhưng không thể hút được, chỉ châm rồi kẹp giữa hai ngón tay, mặc cho tàn thuốc vẫn cháy lửa.
Nguyễn An Ninh dõi theo ánh mắt Tạ Nhan, thả giọng nói rất nhẹ: “Đã trốn tránh gần mười năm, không thể nào trốn mãi được. Em không muốn để chuyện này thối nát trong ký ức nữa.”
Cô ngừng lại, tiếp tục nói: “Theo tình hình hiện nay, đây là chuyện của chính em, bất luận có hậu quả gì, vốn cũng phải do em tự gánh chịu. Đây không phải là lỗi hay trách nhiệm của Tạ ca, làm sao có thể để anh vác cả một đời được? Hơn nữa lại là tình huống như hiện giờ.”
Tạ Nhan nhả một vòng khói, hé miệng, dường như muốn nói cái gì đó lại bị Nguyễn An Ninh phát hiện ra trước, cô vội vã nhanh chóng giành lấy một câu.
“Nhưng ý nghĩa của việc thẳng thắn nói ra chân tướng chuyện này cũng không chỉ có như vậy.”
Nguyễn An Ninh tưởng rằng khi nói ra nội tâm của mình trước mặt Tạ Nhan, cô sẽ rất nhút nhát sợ hãi, nhưng sự thật lại càng nói càng tràn đầy dũng khí, trong lòng cô hoàn toàn bình tĩnh trở lại: “Em rất đau khổ vì chuyện này, khó chịu, vẫn luôn rất khó tin tưởng được người khác, cũng sợ người ngoài biết em từng bị làm nhục. Chuyện đáng hổ thẹn này, thậm chí nghĩ thôi cũng xấu hổ đến nỗi khó ngẩng đầu lên được. Nhưng đây hoàn toàn không phải lỗi của em, em đang dùng tội của kẻ xấu phạm phải làm thương tổn chính mình. Vậy thật không đúng.”
Ánh mắt cô rất kiên định: “Hơn nữa, chuyện này không chỉ có em đã từng phải chịu đựng, còn có rất nhiều đứa trẻ khác từng gặp phải chuyện tương tự, hoặc là đang gặp phải, bọn chúng đều giống nhau, đều cảm thấy nhục nhã vì đủ loại nguyên nhân, hổ thẹn, không dám lên tiếng. Mỗi người đều có vết thương muốn giấu đi, trốn tránh để không bị tổn thương lần thứ hai, nhưng nếu em có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này, vậy có thể đứng ra nói toàn bộ chuyện này cho những người đang quan tâm biết, bày ra trước công chúng để bọn họ không thể không chú ý tới.”
Nếu như không có cách nào thay đổi được lúc trước, ít nhất hi vọng ngày sau sẽ trở nên tốt hơn.
Nói xong một tràng dài, Nguyễn An Ninh thoáng cái đã nhẹ nhõm hơn, khẽ nở nụ cười: “Nói ra như vậy dường như có hơi tự đề cao mình, kỳ thực chuyện này chỉ đốc thúc tiến trình quyết định đối mặt với chính mình mà thôi, cho em thêm dũng khí được ăn cả ngã về không.”
Tạ Nhan dập tắt tàn thuốc, cậu không cách nào lại nói ra lời từ chối nữa.
Cậu giữ lời hứa, không có nghĩa là phải từ chối một người dũng cảm đứng lên làm lại từ đầu.
Sau khi Nguyễn An Ninh đi khỏi, Tạ Nhan gọi điện thoại cho Hứa Ảnh Chi.
Cậu nói: “Nhanh chóng mở buổi họp báo với phóng viên đi.”
Đầu dây bên kia hình như nổi giận đùng đùng nói vài câu gì đó.
Tạ Nhan không để bụng, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tất cả mọi người biết.”
Sau khi Hứa Ảnh Chi biết được chân tướng chuyện này, bà ngay lập tức đích thân đi tới viện mồ côi cách đó hàng trăm kilomet, tìm được nhân viên công tác lúc đó, đặc biệt mời bọn họ đến Hồng Thành, thuê một hội đồng lớn, mời các phóng viên tới buổi họp báo.
Việc này khiến đám phóng viên nghi ngờ, Nguyễn An Ninh cũng xuất hiện ở hiện trường, thậm chí còn ngồi ở ngay hàng thứ nhất.
Cô từ tốn mà bình tĩnh nói lại chuyện phát sinh từ tám năm về trước, không hề cố ý tăng thêm cảm xúc quyết liệt, chỉ tự thuật giống như một người ngoài cuộc. Trong khi phô bày hồ sơ của cô và Tạ Nhan, chứng minh hai người họ xác thực đã từng sinh sống tại cùng một viện mồ côi, còn có biên bản chữa bệnh và lời nói của nhân viên công tác, chứng thực chuyện này thật sự đã từng xảy ra.
Tất cả phóng viên đều giương mắt đờ đẫn, bọn họ đã từng viết ra những bản thảo suy diễn phóng đại lớn nhất, nhưng không thực sự khiến người khác kinh sợ.
Mà buổi họp báo này cũng được phát sóng trực tiếp trên toàn bộ các trang mạng, vô số người ai cũng muốn xem Tạ Nhan rốt cuộc tẩy trắng cho bản thân như thế nào.
Tiếp đó, bình luận trực tiếp từ ban đầu còn châm chọc khiêu khích, tùy tiện nhục mạ, sau cùng biến thành hiện trường thơm lừng to lớn. Không chỉ có đối với Tạ Nhan, mà còn với Nguyễn An Ninh, kính phục lòng dũng cảm của cô, có thể nói ra toàn bộ sự thật trong hoàn cảnh như hiện giờ.
Rõ ràng là nhân vật chính trong buổi họp báo này, từ đầu tới đuôi, Tạ Nhan chưa hề nói một câu, chỉ khi đang làm sáng tỏ sự thật thì ngẫu nhiên gật đầu.
Cậu lười diễn trò.
Vấn đề mà phóng viên đưa ra, có vài cái hỏi đến quá mức phỏng tay, Nguyễn An Ninh cảm thấy không hề gì, nhưng Tạ Nhan lại không nhịn được gõ bàn vài cái.
Động tác của cậu rất rõ ràng, mang theo chút ý cảnh cáo, thông thường đối với nhân vật của công chúng thì không kể vì chuyện gì, công khai oán giận phóng viên sẽ luôn để lại ấn tượng xấu cho người khác.
Vậy mà bình luận trực tiếp đều là bầu không khí hi hi ha ha thật phấn khởi.
- Cứng thật sự cứng, từ nhỏ đến lớn, người trước người sau, không có một phút không cứng...
- Nhan Nhan mới thật sự trước sau như một, không ngụy trang một chút nào á *tự mang tám trăm filter để nói chuyện*.
- Ta giết cái tên phóng viên ngu ngốc kia, còn hỏi chi tiết chuyện lúc đó, hỏi má bây hả!
- Tiểu Tạ cáu kỉnh, oán giận người trên truyền hình trực tiếp, bây giờ mới đúng với bức “Đừng động vào lão tử.jpg” nè.
Một khắc cuối cùng trước kết thúc, Nguyễn An Ninh đi tới chỗ ngồi trước Tạ Nhan, hơi cúi người xuống, làm ra một động tác ôm.
Cô từ từ nhắm hai mắt, mắt và đôi mày đều cong lên, trên khuôn mặt có hai lúm đồng tiền nho nho, cười đến mức rất dễ thương.
Tạ Nhan ngẩn ra, đứng lên ôm lấy Nguyễn An Ninh.
Toàn bộ phóng viên có mặt ở đây, hoặc là những khán giả trên mạng xem truyền hình trực tiếp cách một màn hình, tất cả đều nghe rõ ràng câu nói kia của cô.
“Cảm ơn anh khi đó đã bảo vệ một người vừa nhát gan vừa sợ sệt như em.”
Chỉ có Tạ Nhan có thể cảm giác được bả vai bị chất lỏng thấm ướt.
Ác tích nghiêm trọng nhất đã được giải thích rõ, còn chút đồn đãi từ nhỏ Tạ Nhan đã ham thích đánh lộn ẩu đả, là một tên hay gây gổ cũng đều chưa đánh đã tan, bị fans hâm mộ và người qua đường chính nghĩa rửa đến trong sạch. Tuy rằng những chuyện này vốn là sự thực, song còn có một số người, trong đó cũng có cả truyền thông, cũng không tin đây là chân tướng sự việc, cảm thấy Tạ Nhan và người sau lưng câu chắc chắn đã dùng ít thủ đoạn để mua chuộc Nguyễn An Ninh, để cô biên tạo một tin tức giả.
Khi bọn họ tận tụy bới móc, rốt cuộc cũng tìm được lão già năm đó bị đánh kia, mà người kia đã bị xử tù chung thân vì phạm tội dâm ô.
Không ai có thể nghi ngờ tính chân thực của chuyện này nữa.
Từ khi Tạ Nhan đóng “Bạch Kình” đến nay, xuất hiện trước quần chúng không tới một năm đã bị kéo ra ba lần, mỗi một lần đều rất nghiêm trọng, nhưng cũng không thể khiến cậu thân bại danh liệt, trái lại độ hot của cậu còn tăng mạnh. Cho dù không có tác phẩm chân chính, Tạ Nhan cũng là nhân vật hot nhất hiện nay.
Còn có rất nhiều phóng viên muốn đào sâu thêm để thăm hỏi, nhưng Tạ Nhan đều đẩy hết chuyện này cho Hứa Ảnh Chi, cậu chỉ muốn tập trung tinh thần để đóng “Tạm biệt, hoa hồng“. Mà vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn này, toàn bộ tiến độ kế hoạch của đoàn làm phim bị kéo chậm nghiêm trọng, Tạ Nhan suýt chút nữa không thể xin được nghỉ để về đón sinh nhật ở Tể An.
Vẫn do Tạ Nhan nói, chuyện lần trước còn có một vài chỗ chưa xử lý xong, Ngô Vân mới thả người đi.
Chuyện này thực sự không nói sai, Tạ Nhan trở về không chỉ có đón sinh nhật, còn phải nhân tiện gặp mặt Phùng Hoằng. Tuy rằng mức quan trọng của chuyện này so sánh với việc gặp Phó Thanh thì không đáng phải nhắc tới, nhưng vẫn phải làm.
Một ngày trước sinh nhật. Tạ Nhan đóng phim tới tám giờ tối, mười giờ lên máy bay trở về Tể An, khi đáp đất đã là ba giờ sáng.
Cậu về nhà ngủ vài tiếng, đặt đồng hồ báo thức vào buổi sáng, khi tỉnh lại đột nhiên mới nhớ ra cậu vẫn chưa liên lạc với Phùng Hoằng, đều là để Phó Thanh thuật lại lời cậu.
Có lẽ vì trong tiềm thức, cậu thực sự không muốn dính dáng quan hệ thêm một lần nữa.
Ngày hôm sau, bọn họ ngồi máy bay đi tới thành thị nơi Phùng gia ở, sau khi xuống máy bay, đã có người lái xe tới đón. Phó Thanh không muốn ngồi xe người khác lái, tự mình chạy xe tới nơi đó.
Tạ Nhan ngồi ở vị trí phó lái, vẫn rất thả lỏng, cậu coi cuộc gặp mặt kế tiếp này là lần cuối cùng bản thân liên quan đến Phùng gia, vừa nghĩ tới sau khi xong xuôi sẽ không gặp lại, tâm tình không xấu đi nổi.
Có thể nói, phiền toái khi gặp Phùng Hoằng hoàn toàn không chống lại được vui sướng khi tiếp đó cậu được ở chung một chỗ đón sinh nhật với Phó Thanh.
Nhưng Phó Thanh đang lái xe, nửa đường đều im lặng.
Tạ Nhan lại không mẫn cảm, cũng có thể cảm thấy được tâm trạng không tốt của Phó Thanh.
Cậu nhích tới, ngước mắt nhìn Phó Thanh: “Phó ca không vui vì em muốn gặp mặt Phùng Hoằng sao?”
Ngày thường, Phó Thanh có thể được cho là vui buồn không ra mặt, hoặc có thể nói là chuyện thông thường không đủ để kích thích đến tâm trạng của y.
Chỉ có chuyện của Tạ Nhan là ngoài ý muốn, cậu nhóc mà y yêu thương còn muốn đi chu toàn với người của Phùng gia.
Giọng nói Phó Thanh hơi nghèn nghẹn, y hiếm khi muốn thay đổi ý nghĩ của Tạ Nhan: “Anh đi là được rồi, em tới gặp mấy người đó làm cái gì?”
Tạ Nhan mím môi: “Em không tự mình nói rõ ràng, Phùng Hoằng sẽ không chết tâm. Hắn vẫn luôn như vậy.”
Giống như mười năm về trước. Tạ Nhan rõ ràng không muốn được nhận nuôi, Phùng Hoằng vẫn đả động được cậu.
Tay Phó Thanh đang đặt trên vô lăng, đột nhiên siết chặt vì câu nói kia, đốt ngón tay và gân xanh đều cố sức nổi lên, dường như có phần dữ tợn và đáng sợ.
Tạ Nhan ngẩn người, cậu không nói được những lời dỗ dành, không thể làm gì khác hơn là cúi người, đôi môi dán lên đốt ngón tay trái Phó Thanh, theo vị trí của gân mạch, chậm rãi trượt đến nơi cổ tay.
Đó là một nụ hôn dài đằng đẵng.
Phó Thanh chỉ cần cúi đầu là có thể thấy được ánh mắt anh ánh của Tạ Nhan, vẫn còn đang hôn lên môi mình.
Rất nóng, lại vừa ướt sũng.
Tạ Nhan hé miệng, nhẹ giọng nói: “Em cũng không còn bé nữa, Phó ca vẫn sợ em bị bắt nạt sao?”
Có lẽ do hôn môi đã khiến cho hormone tăng cao, lời kế tiếp của cậu cũng trở thành nũng nịu lộ liễu: “Coi như là bọn họ muốn bắt nạt em cũng chẳng sao, đi cùng Phó ca chính là vì muốn để anh làm chỗ dựa cho em đó.”
Vì vậy, nửa chặng đường kế tiếp, Phó Thanh bị vây trong tâm trạng kích động, phải giúp cậu nhóc trong nhà bị bắt nạt lấy lại công đạo mới được.
Tạ Nhan không biết cái này có tính là đã dỗ dành được hay chưa.
Dù sao thì cậu cũng dùng hết mọi biện pháp, không dỗ được cũng bó tay.
Có thể nói những biện pháp bây giờ có thể dùng đã dùng hết rồi, nếu như ở trên giường tại nhà, còn có nhiều cách thức tốt hơn dùng được.
Một tiếng sau, xe lái vào trong chỗ ở của Phùng gia, dừng trong sân.