Edit: Vịt.
Beta: Myeong.
__________
Tòa nhà hiện tại của Phùng gia được Dung Sĩ Hành tặng vào lúc Dung Nguyên Nguyên tái hôn, một ngôi nhà cổ như vậy không phải có tiền là mua được, chí ít Phùng Trử khi đó chắc chắn không đủ sức để lấy được tòa lầu này.
Quản gia chờ bọn họ ở cửa, ông đã làm việc ở Phùng gia suốt một đời, cũng biết đại khái về việc riêng tư của chủ nhân nhà này, trông thấy Tạ Nhan cũng không bất ngờ, dẫn hai người họ đi qua sân trong, lên trên thư phòng ở tầng ba.
Có lẽ do tiếng bước chân, người còn chưa gõ cửa, tiếng bên trong đã vọng ra, hắn nói: “Vào đi.”
Quản gia mở cửa, cúi gập thân chào người bên trong rồi mới quay người rời đi.
Phó Thanh nắm chặt tay Tạ Nhan, đi trước cậu từng bước vào trong phòng.
Thư phòng được bày biện không khác so với mười năm về trước, nghiêm túc trang trọng, những thứ được trưng bày xung quanh đều là vật dụng bằng gỗ lim, cửa sổ mở lớn, Phùng Hoằng đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm phía cửa.
Thân hình hắn so với đàn ông phổ thông thì tính là cao, nhưng Tạ Nhan phải hơi cúi thấp đầu mới có thể đối mặt với Phùng Hoằng.
Kỳ thực trí nhớ Tạ Nhan đã không mấy rõ, chẳng qua trong giấc mơ vào mấy hôm trước kia, bóng dáng Phùng Hoằng dường như vẫn còn rất cao lớn, hiện giờ lại rất khác.
Khuôn mặt có thể được cho là khôi ngô của Phùng Hoằng được kế thừa từ Phùng Trử. Từ nhỏ, hắn đã sống trong nhung lụa, được chăm nom rất tốt, nhưng có lẽ vì công tác quanh năm đòi hỏi khuôn mặt phải nghiêm nghị, giữa chân mày đã có nếp nhăn rất sâu.
Tạ Nhan đứng ở bên kia bàn gỗ lim, xa cách lại bình tĩnh đánh giá đối phương, mang theo chút ý tứ thờ ơ.
Cho đến hôm nay, Phùng Hoằng gần như không thể sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì tới cậu.
Nhưng trong giây phút Phùng Hoằng nhìn thấy Tạ Nhan, ánh mắt hắn sáng lên, giọng nói rất run rẩy: “Xán Xán, Xán Xán của anh.”
Tựa như cuối cùng cũng đã tìm được vật báu thất lạc đã lâu.
Tạ Nhan cũng không nói lời nào, không đáp lại tiếng xưng hô này. Trái lại Phó Thanh ngại Phùng Hoằng phiền phức, muốn đích thân ra tay, lại bị Tạ Nhan túm ở phía sau.
Phùng Hoằng nhanh chóng thu liễm lại sự thất thố của mình, hắn gắng gượng cười một tiếng, dùng ngữ điệu vô cùng thân mật nói: “Xán Xán, trước giờ anh vẫn chưa nói, có thể em không biết, em là em trai cùng cha khác mẹ của anh.”
Tạ Nhan rũ mắt, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên hàng mi cậu, tạo thành một bóng mờ nhạt xám xanh, che đi thần thái trong đôi mắt, ngay cả Phó Thanh đứng gần như vậy, cũng không biết lúc này cậu đang nghĩ gì. Làn da cậu rất trắng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đường nét sâu sắc, khi mặt không đổi sắc không chỉ có lạnh nhạt, mà còn gần như lạnh lùng nghiêm nghị.
Vẻ đẹp quá mức giống như Tạ Nhan thực sự cao không thể với tới, sẽ sinh ra một cảm giác xa cách theo bản năng, đặc biệt là đối với người xa lạ như Phùng Hoằng.
Cậu liếc nhìn Phùng Hoằng, thẳng thắn nói: “Tôi vẫn luôn biết rõ, có một lần anh quay về từ trường học, Phùng Trử đã nói với anh...”
Phùng Hoằng chưa từng nghĩ rằng Tạ Nhan sẽ biết chuyện này, có lẽ trong lòng hắn từng suy đoán, nhưng dù sao vẫn mang một hy vọng nhỏ nhoi, Tạ Nhan không biết chuyện này, bọn họ sẽ hòa hảo như lúc ban đầu.
Hắn cũng không thể kiềm được nỗi ưu tư nữa, lầm bầm nói: “Xin lỗi, Xán Xán...”
Tạ Nhan chỉ ngừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tại sao phải vứt bỏ Phùng Xán, hơn nữa không dám tiếp tục nuôi dưỡng Tạ Nhan. Cuối cùng, lúc rời đi, Phùng Như đã nói với tôi nguyên nhân anh đưa tôi về viện mồ côi, cô ta đã nói dối.”
Cứ như cậu vậy nói trắng ra chân tướng từ mười năm trước, không cho Phùng Hoằng có bất kỳ cơ hội nào bào chữa quá khứ.
Tạ Nhan luôn đối với người hay chuyện cậu không quan tâm như vậy, cũng không suy xét đến cảm thụ của đối phương, cho dù Phùng Hoằng sẽ vì vậy đau khổ thêm lần nữa, Tạ Nhan cũng sẽ không dừng lại.
Khi Phó Thanh nghe những lời này, siết chặt lấy từng ngón tay Tạ Nhan, sức lực y quá lớn, Tạ Nhan cảm thấy y muốn nhào nặn mình đến vỡ vát, dung hợp vào trong máu thịt của đối phương.
Phùng Hoằng cúi đầu, không còn dũng khí nhìn Tạ Nhan nữa, thanh âm hắn cứ một chữ lại ngập ngừng, hầu như không thể ghép lại thành một câu hoàn chỉnh: “Đúng, là lỗi của anh... Nhưng mà, anh bị lừa, chúng ta đều bị lừa.”
Hắn kể lại chuyện từ ngày trước.
Tất cả mọi chuyện, đã sai từ khi bắt đầu, mỗi một câu nói của Phùng Trử với Phùng Hoằng đều là cố ý lừa gạt.
Năm đó, Phùng Trử là một người có địa vị cao mới ở Tể An, hơn hai mươi tuổi mới bước vào trong cái vòng luẩn quẩn này, trong một cuộc tụ họp thì gặp được Dung Nguyên Nguyên. Ông ta có một khuôn mặt khôi ngô, cử chỉ săn sóc, lại biểu hiện giống như một người đàn ông còn độc thân, gặp được Dung Nguyên Nguyên khi đó đang đau lòng, nhanh chóng khiến một Dung Nguyên Nguyên đơn thuần thích ông ta. Thật ra Dung Nguyên Nguyên không phải là cô con gái duy nhất, vốn ban đầu bà có một người anh trai lớn hơn mười tuổi, Dung Sĩ Hành giáo dục anh trai bà vô cùng nghiêm khắc, lại không nỡ với cô con gái, hai vợ chồng rất đằm thắm, nghĩ rằng nếu như mình khuất núi, cũng còn anh trai có thể chăm sóc cho Dung Nguyên Nguyên, dạy dỗ bà cũng rất nuông chiều.
Khi Dung Nguyên Nguyên những tưởng rằng cha mẹ và anh cả có thể che chắn gió mưa cả đời vì bà, anh cả ngoài ý muốn gặp chuyện không may, mẹ vì bị đả kích lớn bệnh liệt giường, cha lại bận bịu giữa công ty và mẹ, không cách nào dành thời gian cho việc khác được, mà Phùng Trử lại xuất hiện vào đúng lúc đó, lấp đi cảm giác thiếu sót an toàn vì anh trai qua đời.
Nếu là những cô gái khác, chí ít vẫn sẽ phái người hỏi thăm một tí về lai lịch Phùng Trử, nhưng Dung Nguyên Nguyên lại không hề, bà được bảo bọc quá kỹ, ngây thơ đến gần như si ngốc, dễ dàng tin vào lời nói dối của Phùng Trử, nhanh chóng rơi vào lưới tình, thậm chí khi đối phương còn chưa bày tỏ tình yêu rõ ràng với mình đã viết từng phong thư tình gửi cho đối phương.
Mà tất cả những bức thư tình này đều được đưa đến đầu giường của mẹ Phùng Hoằng, Phùng Trử lại nhiều lần ám chỉ bà phải chú ý tới tiền đồ sau này của con trai.
Bà vốn mắc chứng trầm cảm sau khi sinh, tính tình mềm yếu, sau khi nghe những lời này thì vừa kinh vừa sợ, hẹn gặp mặt Dung Nguyên Nguyên, không nói thêm gì, chỉ nói cho đối phương biết sau này phải chăm sóc con trai mình cẩn thận, sau khi trở về lập tức tự sát.
Dung Nguyên Nguyên bị dọa sợ mất nửa cái mạng, ban đầu bà vốn không hề biết thân phận đã có gia đình của Phùng Trử, vừa mới gặp mặt với vợ ông ta, biết được chân tướng, dự tính nhịn đau chặt đứt đoạn tình yêu này, chợt nghe thấy tin tức mẹ Phùng Hoằng tự sát. Phùng Trử lại tìm tới cửa, nói rằng vẫn luôn xem bà như em gái đối đãi, bởi vì quan tâm đến mặt mũi Dung Nguyên Nguyên nên mới không tiện từ chối những bức thư tình kia, lại không ngờ tới đối phương hại chết vợ mình. Dung Nguyên Nguyên cho rằng mình đã hại Phùng Trử cửa nát nhà tan, lại thêm dặn dò trước khi chết của vợ Phùng Trử, sau cùng quyết định gả cho Phùng Trử, đối xử thật tốt với Phùng Hoằng, dùng cả đời mình để đền bù cho sự thiếu hụt của vợ chồng Phùng gia.
Mới ban đầu, Dung Sĩ Hành không đồng ý hôn sự này, Dung Nguyên Nguyên lấy cái chết ra để ép buộc, cha mẹ lúc nào cũng không đành lòng, vẫn phải đồng ý, nghĩ rằng sau này có mình giám sát, chung quy Phùng Hoằng cũng không dám làm ra chuyện gì quá giới hạn.
Thời gian coi như yên bình như vậy qua rất lâu, Dung Nguyên Nguyên nhìn Phùng Hoằng lớn lên, ảo tưởng rằng đứa con này có bộ dáng không khác mình lắm, bà cũng muốn trở thành một người mẹ chân chính, sinh ra Phùng Xán. Đó là đoạn thời gian Dung Nguyên Nguyên vui sướng nhất từ sau khi gả cho Phùng Trử, bà nhìn Phùng Xán lớn lên từng chút một, mặt mày hao hao giống mình, lại hơi giống với người anh trai đã qua đời, luôn cảm thấy rằng đối phương đã trở về bên cạnh mình. Thẳng đến khi Phùng Trử nói với bà, gần đây Dung Sĩ Hành đang chèn ép Phùng gia, có lẽ vì muốn đưa cả hai nhà Phùng Dung cho cháu ngoại Phùng Xán của ông cụ.
Dung Nguyên Nguyên không dám hỏi thẳng Dung Sĩ Hành, chỉ dám nói hy vọng sau này sẽ đưa Phùng Xán theo con đường học nghệ thuật.
Dung Sĩ Hành cực kỳ không tán thành, ông cụ ôm Phùng Xán, nói với con gái: “Trước đây ba không thể dạy dỗ con cẩn thận, bây giờ con không thay đổi được, sau này phải dạy Xán Xán cho tốt, thằng bé phải thừa kế sự nghiệp của ba. Chỉ tiếc rằng thằng bé không mang họ Dung.”
“Song cũng không sao, bất kể mang họ Dung hay không, Xán Xán cũng đều có thể nhận được mọi thứ tốt nhất.”
Câu nói kia đã khiến Dung Nguyên Nguyên vứt bỏ Phùng Xán.
Bà sợ không thể hoàn thành di nguyện của mẹ Phùng Hoằng, có thể nói rằng bà cũng vì chuyện này mà dằn vặt đến mức tinh thần thất thường, chẳng qua vẫn chưa biểu hiện ra ngoài.
Mãi đến khi Phùng Xán thực sự thất lạc, rất nhiều sự kiện xảy ra đồng thời đày đọa bà, Dung Nguyên Nguyên mới hoàn toàn phát điên.
Tất cả những chuyện này đều do Phùng Hoằng lần lượt tra ra được sau đó, ban đầu là vì hắn vô tình biết được mẹ thân sinh của mình không phải vì chết vì bệnh, mà là tự sát, lại tốn thêm mấy năm, mới tra rõ ràng được đầy đủ chuyện này.
Nhưng cho dù đã biết rõ, Phùng Hoằng cũng bất lực, chỉ có thể chờ tới khi Phùng Trử vào viện vì trúng gió, nếu không, hắn vẫn không đấu lại cha mình.
Đây là một đoạn chuyện xưa rất dài dòng, Phùng Hoằng nói xong lời cuối cùng đã nghẹn ngào, không kể đến mẹ thân sinh của hắn hay là Dung Nguyên Nguyên, đều là người bị hại trong chuyện này.
Tạ Nhan cũng đã nghe xong, nhưng cũng chỉ là nghe xong, giọng nói cậu vẫn giống như ngày thường, thậm chí còn không hề chất vấn đối phương: “Nhưng không liên quan đến tôi.”
Bất luận là bắt đầu hay kết thúc, Phùng Xán chẳng qua chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ nhoi trong đó, cậu không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng vẫn bị người ta vứt bỏ.
Phùng Hoằng là một người rất quan tâm đến thể diện, nhưng lại khóc lên trước mặt Tạ Nhan, hắn nói: “Là anh trai có lỗi với em, em trở về đi, hoặc bất kể em muốn làm cái gì, anh đều có thể giúp em...”
Thật ra qua từng ấy năm, Phùng Hoằng có rất nhiều cơ hội để tìm được Tạ Nhan, nhưng lúc đó Dung Sĩ Hành vẫn còn sức dài vai rộng, sống thật tốt trên đời, hắn không dám tìm Tạ Nhan về, cho dù biết rõ Phùng Trử nói dối, cũng không dám đánh cược, hắn cũng không ham muốn tài sản Dung gia, nhưng lại sợ hãi sẽ mất đi Phùng gia, sau này sẽ thành hai bàn tay trắng.
Hắn là con trai của Phùng Trử, dường như tính ích kỷ đã được di truyền từ trong xương máu. Nhưng lại được Dung Nguyên Nguyên nuôi lớn, bị đối phương ảnh hưởng rất lớn đến tính nết, còn sót lại tí lương thiện và nhu nhược.
Phùng Hoằng yêu quý Phùng Xán, còn có một phần hổ thẹn vô cùng lớn, phần yêu quý này cũng không phải không đáng kể, nhưng một mai uy hiếp đến bản thân, hắn sẽ vứt bỏ Phùng Xán.
Tạ Nhan nhìn Phùng Hoằng như vậy, giống như đang nhìn một bi kịch vừa ra đã thấy hoang đường.
Ngay cả toàn bộ Phùng gia và Dung gia, đều vì dục vọng kim tiền vặn vẹo thành bộ dạng bây giờ.
Cậu thậm chí còn thấy may mắn thay vì mình bị vứt bỏ.