Quay xong 《 Đi đâu? 》, 《 Nhập sáo 》 cũng vừa chiếu xong. Nghiêm Sơ Chi cuối cùng tự tử trên đại điện, y nhớ tới chính mình lúc trẻ, lấy hình ảnh Nghiêm Sơ Chi trong trí nhớ kia kết thúc cả đời của mình. Đồng thời, ca khúc chủ đề chậm rãi vang lên, 《 Nhập sáo 》kết thúc.
Câu chuyện này vì báo thù mà bắt đầu lại vì báo thù mà kết thúc, cầu nhân được nhân(1).
《 Nhập sáo 》kết thúc nhưng nhiệt độ và độ thảo luận vẫn không giảm xuống, trái lại là một trận dậy sóng, nhân khí của các diễn viên đều tăng vọt, Tạ Nhan tuy không phải diễn viên chính nhưng nhân khí cũng tăng mạnh, phản ứng trên mạng rất tốt.
Hiện tại Vương Chúc Duy cực kỳ để bụng Tạ Nhan, đi đâu cũng đi theo, mấy công việc phổ thông đều từ chối, chỉ cái nào thực sự có tác dụng mới nhận.
Hắn dù sao cũng làm người đại diện nhiều năm như vậy, hiện tại thấy Tạ Nhan tiền đồ vô lượng, công ty cũng đồng ý cấp tài nguyên. Vương Chúc Duy giúp Tạ Nhan tranh thủ thiệp mời của Tiệc từ thiện Quy gia(2).
Loại tiệc này cùng tiệc phổ thông mời chim trĩ(3) vào góp vui hoàn toàn không giống nhau, chủ yếu là giúp đỡ trẻ mồ côi tìm lại cha mẹ, cùng giúp cha mẹ mất con tìm lại con mình. Những năm gần đây, vấn đề này càng được coi trọng, mà Quy gia đã gánh vác trọng trách nhiều năm, bỏ ra khoản tiền lớn, hợp tác với chính phủ thành lập một trang web, khắp nơi đều có số lượng lớn người hoạt động tình nguyện.
Tháng tám hàng năm, tổ chức dạ tiệc tổng kết hoạt động. Mời rất nhiều ngôi sao, chủ sự đích thân tới, còn có các tình nguyện viên và những người đã tìm lại được gia đình mình, truyền thông đông như mây, có thể xem là một sự kiện lớn trong vòng giải trí.
Ngoại trừ người có thư mời là Tạ Nhan, người khác cũng không vào được. Vương Chúc Duy không yên lòng, trước khi đi còn căn dặn: “Thư mời này không dễ dàng có được, năm chặt cơ hội, đóng thêm vài phim, kết giao nhiều người, có lợi cho sau này.”
Tạ Nhan đã trực tiếp đi vào.
Tiệc tối tổ chức ở một khu nhà cao cấp của bên chủ trì. Khắp nơi đều là người, nhân viên hướng dẫn Tạ Nhan ngồi vào chỗ ghi trên thư mời, chỗ ngồi căn cứ vào danh khí và độ quan trọng mà an bài, tuy rằng Tạ Nhan gần đây nhân khí cao, nhưng ở nơi tràn đầy ảnh đế ca hậu như thế này thật không là gì, chỉ có thể ngồi một góc.
Kế bên vắng vẻ, có vài người ngồi, đa số đều giơ chén rượu lên bắt chuyện, còn vài người Tạ Nhan cũng không nhận ra.
Xung quanh người đến người đi, ăn uống linh đình, đèn huỳnh quang liên tục lóe sáng, các loại âm thanh giao cùng một chỗ, xa xôi không rõ.
Tạ Nhan ngồi ở chỗ của mình, không uống rượu, cầm ly nước dưa hấu, uống một ngụm, nước vào miệng rất lạnh, hương vị cũng ngon, nhưng không bằng uống ở Phó gia.
Cậu bỗng nhiên nghĩ, không biết Phó ca đang làm gì lúc này?
Tạ Nhan vẫn không hiểu rõ cái gì là thích, chỉ là gần đây luôn nghĩ tới Phó Thanh, cũng không phải cố ý, như vừa rồi, lúc ăn cơm cũng nghĩ tới đối phương có đang ăn hay không, lúc chụp hình cho tạp chí thì nghĩ hở như này Phó Thanh sẽ không thích.
Những ý nghĩ này, đều xuất hiện trong một cái chớp mắt, lại tồn trại trong lòng Tạ Nhan thật lâu, nhưng cậu cũng không thể đem những thứ không giải thích được này nhắn cho đối phương, như vậy nhiều lần thật quá vụn vặt.
Thậm chí có thể nói là gần như mập mờ.
Tạ Nhan sẽ không làm như vậy, cậu còn chưa nghĩ rõ ràng, mà Phó Thanh là người đầu tiên cậu muốn trân trọng trên đời này, cậu không muốn cũng sẽ không tùy tiện đối với Phó Thanh.
Cho nên trong khoản thời gian này, có đôi khi cậu sẽ tận lực kiềm nén mong muốn liên hệ với đối phương.
Tạ Nhan uống hơn nửa ly dưa hấu, phía sau có người vỗ vai cậu, quay đầu lại, là Dương Tầm.
Dương Tầm mặt một thân tây trang màu trắng, dáng dấp hắn đẹp đẽ, càng làm tôn thêm màu sắc này.
Hắn là cậu hai Dương gia, em trai Dương Thụy, vị trí ngồi rất tốt, nhưng hắn chưa chụp được hai tấm hình đã chạy qua đây, cũng gọi ly nước dưa hấu, oán giận với Tạ Nhan: “Mới đầu anh tôi cũng không để tôi đến, nói là người nhà này không được tốt lắm, có là tiệc từ thiện cũng ít đến thôi. Năm nay tôi nghe nói cậu đến, đã lâu không gặp rồi, tôi vì bảo vệ cậu, anh tôi mới đồng ý.”
Tạ Nhan sau khi nghe xong, chỉ lập lại một từ: “Bảo vệ?”
Dương Tầm đắc ý: “Còn không đúng sao? Tạ ca, thời gian cậu vào vòng quá ngắn, rất nhiều chuyện không rõ, người đại diện lại không dùng được, tôi đương nhiên nghĩa bất dung từ.”
Tạ Nhan liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Giống như lần trước, giao phó tôi với Từ Hoa Ý?”
Vừa nhắn tới Từ Hoa Ý, Dương Tầm bất ngờ không kịp đề phòng, không ngờ chuyện này bại lộ, hơn nữa Từ Hoa Ý cũng không nói với hắn.
Hắn chưa kịp giải thích, Tạ Nhan đã gằn từng chữ: “Xấu hổ, mềm mại, nhát gan, hay bị khi dễ, phải không?”
Dương Tầm cười ngượng ngùng: “Ai nha đây không phải là muốn Từ Hoa Ý chiếu cố cậu một chút sao? Đương nhiên phải phóng đại một chút rồi, có chút không chân thật, nhưng nếu như đem tình huống thực tế của Tạ ca nói ra, hiệu quả sẽ bị giảm bớt.”
Tạ Nhan vẫn nhìn hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, Dương Tầm khoát tay: “Được rồi được rồi, lần sau không nói lung tung nữa, anh tôi còn nói cậu căn bản không cần tôi bảo vệ, thật là đắng lòng.”
Dương Tầm từ nhỏ đến lớn luôn bị người khác che chở, hiện tại cũng muốn che chở người khác, đáng tiếc Tạ Nhan quá cứng rắn, thật là không cần thiết.
Nửa phần đầu của đêm từ thiện là tập trung vào các minh tinh lên đài quyên tiền, Tạ Nhan không muốn lộ diện, viết tờ chi phiếu ba mươi vạn (300.000) kêu nhân viên đưa lên.
Mà lúc này đã tiến hành đến nửa phần sau, đại diện chủ sự lên sân khấu phát biểu. Người nọ tây trang giày da, chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc anh tuấn, vóc người cao gầy, nghe nói trước đây đều là phụ thân của hắn lên sân khấu, năm nay bởi vì hắn tiếp nhận gia nghiệp, cho nến đến phiên hắn nói chuyện, mọi cử động rất có phong độ, là đàn ông tài giỏi đẹp trai điển hình.
Âm thanh bát quái của Dương Tầm quá lớn, Tạ Nhan muốn không nghe cũng không được, cậu liếc mắt lên khán đài.
Tạ Nhan giật mình.
Đúng lúc người đó giới thiệu: “...Tôi là Phùng Hoằng, hoan nghênh mọi người tới Đêm từ thiệu Quy gia.”
Dương Tầm nói tiếp: “Tôi nghe nói cậu hai Phùng gia mất tích, tìm khắp nơi không được, Phùng phu nhân thương tâm gần chết, Phùng lão tiên sinh suy bụng ta ra bụng người, mới bắt đầu hoạt động từ thiện này, đồng ý giúp đỡ cho trẻ mồ côi cùng với cha mẹ mất con khắp thiên hạ.”
Lời kế tiếp, Tạ Nhan cũng không nghe nữa, cậu kéo kéo khóe miệng, nghĩ thật buồn cười.
Theo trình tự buổi tiệc, một cặp cha mẹ lên sân khấu, khóc lóc kể lể cùng con mình xa cách hơn ba mươi năm, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ đã tìm lại được.
Không chỉ có trên sân khấu khóc, dưới sân khấu mọi người cho dù có cảm động hay không cũng cùng nhau khóc.
Tạ Nhan bị bọn họ khóc đau đầu, thực sự nghe không vô, nói với Dương Tầm một tiếng, một mình ra bên ngoài hít thở.
Một khắc khi cậu nhìn thấy Phùng Hoằng kia liền muốn về sớm, nhưng sau khi hỏi nhân viên phục vụ, thấy thủ tục rất phiền phức, hơn nữa ra sớm cũng quá khiến người ta chú ý, mới nhẫn cho tới bây giờ.
Tòa nhà này rất lớn, ngoại trừ sân sau dùng làm tiệc từ thiện, bên trái còn có vườn hoa mở ra dùng để tham quan, bất quá đa số người đến tiệc từ thiện đều muốn lộ diện trước ống kính, không có hứng thú với nơi này. Vườn hoa vắng vẻ, hầu như không ai.
Tạ Nhan tựa lên trụ đá cẩm thạch, có chút muốn hút thuốc, nhưng trường hợp này không có khả năng mang thuốc bên người, đành phải thôi, nhìn suối phun nước cách đó không xa.
Gần đó truyền đến một loạt loạt tiếng bước chân.
Tạ Nhan tránh một chút sau đá cẩm thạch, cậu nghe được có người hỏi: “Tiên sinh, tiểu thư nói ở nhà chờ ngài. Đêm nay ngài còn có sắp xếp gì không?”
Vị tiên sinh đó là là Phùng Hoằng, hắn khoát tay: “Hiện tại bận rộn như vậy, lúc nào tôi rảnh rỗi sẽ trở lại. Cậu nói cô ta an phận một chút, chớ tự tìm phiền toái.”
Tạ Nhan rũ mắt, vô tình nghe thấy mấy lời này.
Cậu đại khái có thể đoán được tiểu thư kia là ai.
Bất quá đều là chuyện vặt vãnh, Tạ Nhan sớm đã gần như quên mất, nếu không phải hôm nay gặp Phùng Hoằng, cậu cả đời cũng sẽ không nhớ lại.
Phùng Hoằng hiện là gia chủ Phùng gia, hành trình bận rộn, cảnh tượng vội vã, phía sau có mấy người trợ lý, cũng không ai chú ý đến trụ đá nơi Tạ Nhan ẩn thân.
Tạ Nhan thăm dò, nghe bọn họ đi xa, liền rời khỏi.
Phùng Hoằng vừa vặn có việc quay lại, chỉ thấy được một người ở chỗ quẹo, lộ ra non nửa khuôn mặt.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở một chỗ hồi lâu, thẳng đến khi trợ lý lên tiếng hỏi có chuyện gì, mới như từ trong mộng tỉnh lại, đột nhiên nói: “Đừng kinh động mọi người, thăm dò hôm nay những ai tới đây.”
Trợ lý sửng sốt một chút, còn chưa hiểu gì. Đây đều là chuyện mà tổ quan hệ xã hội sớm làm xong. Phùng Hoằng cũng không cần thiết phải làm vậy.
Phùng Hoằng lại thêm một câu: “Không chỉ khách mời và người đi theo, mà cả nhân viên phục vụ, phải có danh sách hoàn chỉnh, thêm cả ảnh chụp. tôi muốn xem.”
Hắn gần như cho là mình nhìn lầm rồi.
Sau khi tiệc kết thúc, Tạ Nhan tạm biệt Dương Tầm, ra khỏi tòa nhà, lên xe của Vương Chúc Duy.
Trương Tiểu Phong lái xe, Vương Chúc Duy ngồi ghế phó lái, hỏi: “Tôi quên nói trước với cậu, chuẩn bị một tờ chi phiếu, buổi tiệc này là phải quyên tiền, nếu không bị truyền thông bới ra khó coi, cậu có quyên không?”
Tạ Nhan mở cửa sổ hóng gió, gật đầu.
vc lại hỏi: “Bao nhiêu?”
Tạ Nhan nhẹ nhành nói: “Ba mươi vạn.”
Tạ Nhan quay hai bộ phim, một vai nam chính, một nam phụ, hí phân kém khá xa, nhưng thù lao đều là mười vạn. Số tiền này cậu đều đem đi trả nợ cho Phó Thanh, vốn không còn tiền. Nhưng trước đó không lâu nhận 《 Đi đâu? 》, tổ tiết mục kia tài đại khí thô, chẳng qua quay bảy ngày lại trả một trăm hai mươi vạn (một triệu hai). Sau khi chia với công ty, Tạ Nhan còn lại năm mươi vạn, tiền này kiếm quá dễ, lại không có chỗ tiêu, thừa dịp cơ hội này đi quyên góp.
“A?” Vương Chúc Duy lấy làm kinh hãi, đều không phải tiền của hắn, nhưng hắn cũng rất đau: “Cậu cúng ba mươi vạn! Cần gì phải vậy? Không bằng cầm nhiều tiền hơn đi mua vài bộ quần áo, cọ cọ nhiệt độ.”
Hắn suy nghĩ một hồi, cắn răng nói: “Cúng cũng cúng rồi, chỉ có thể như vậy, tôi sẽ tìm mấy tờ báo, xào(4) một chút, thiết lập hình tượng cho cậu...”
Tạ Nhan cắt lời hắn, lãnh đạm nói: “Chuyện này đừng xào.”
Vương Chúc Duy còn muốn nói thêm gì đó, Tạ Nhan dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Cậu hiện tại rất phiền, tốt nhất là đừng nhắc chuyện cậu đã đến đây, đề phòng ngừa bị người ta chú ý. Tuy rằng Phùng Hoằng sẽ không nhớ kỹ cậu, cũng sẽ không xem tin tức giải trí, nhưng Tạ Nhan không muốn cùng gia đình họ có thêm sự liên quan nào.
Có lẽ giọng của Tạ Nhan quá cứng rắn, Vương Chúc Duy trái lo phải nghĩ, chút chuyện như vậy không nên gây gổ với Tạ Nhan, rốt cục gật đầu.
Một lát sau, Vương Chúc Duy lấy ra mấy kịch bản, để Tạ Nhan chọn một cái, còn nói: “Được rồi, gần đây công ty thuê chỗ ở mới cho cậu, chừng nào thì dọn qua?”
Tạ Nhan hỏi: “Tại sao bỗng nhiên phải dọn đi?”
Vương Chúc Duy thực sự hết cách với cậu: “Cậu bây giờ nhân khí cao như vậy, nếu không phải ít thông cáo, cái địa phương kia của cậu đã sớm bị phóng viên bao vây. Nhà nhất định phải dời, có cần hẹn thời gian, tôi cùng cậu dọn.”
Tạ Nhan suy nghĩ chốc lát: “Tự tôi tìm người dọn là được.”
Vương Chúc Duy muốn nói lại thôi, vẫn nhịn xuống.
Tiệc từ thiện cách chỗ Tạ Nhan rất xa, lái xe về đến đã là đêm khuya.
Tạ Nhan về đến nhà cởi tây trang, vọt vào tắm, thay áo thun quần sọt rộng thùng thình, ngồi trên giường ngẩn người.
Cậu không nghĩ mấy chuyện râu ria nữa, lật lật kịch bản, phát hiện đều là phim thần tượng lưu hành hiện nay, nhân vật và nội dung đều rất phổ thông, không có gì hay, xốc lại tinh thần xem một hồi, lại mò lấy điện thoại di động, nhịn không được gọi cho Phó Thanh.
Gọi xong mới phát hiện bây giờ là một giờ sáng, không nên quấy rối Phó Thanh nghỉ ngơi, muốm lập tức ngắt thì điện thoại lại được nhận rồi.
Tạ Nhan nhìn điện thoại, nửa ngày không nói chuyện.
Phó Thanh đoán chừng là mới bị đánh thức, thanh âm khàn khàn hỏi cậu vài câu, nhận thấy được tâm tình của cậu không đúng lắm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Nhan mím môi: “Không có việc gì, chỉ là mới làm việc xong, hơi mệt. Phó ca, em phải dọn đi, công ty thuê phòng mới cho em, có muốn tới hay không?”
Phó Thanh triệt để thanh tỉnh, cười cười nói: “Nếu như dọn nhà mới, anh nhất định phải đi, cũng không thể để một đứa bé tự mình dọn.”
Tạ Nhan đáp một tiếng.
Phó Thanh biết bạn nhỏ có nhiều tinh lực, cho dù mệt mỏi, ngủ một giấc thì tốt rồi, sẽ không giống như bây giờ. Nhưng Tạ Nhan không muốn nói, anh cũng không không miễn cưỡng, nếu quả như thật ảnh hưởng đến sinh hoạt, hỏi cũng không trễ.
Nhưng anh không muốn thấy Tạ Nhan chìm trong trạng thái buồn bã.
Phó Thanh nở nụ cười, đột nhiên hỏi: “Gần đây làm sao vậy, liên hệ cũng ít đi mà dọn nhà còn nhớ phải tìm anh sao?”
Tạ Nhan không ngờ tới sẽ nghe được câu này, vội vội vàng vàng mở miệng: “Không thể nào, không có...gần đây nhiều việc.”
Chuyện khác đều tiêu tan thành mây khói, Tạ Nhan liều mạng bịa ra một lời nửa thật nửa đùa: “Chỉ có làm việc cho giỏi, mới có thể nuôi Phó ca và ông nội.”
Phó Thanh nhẹ nhàng nói: “Anh biết, anh chờ.”
(1) Nhân này trong nhân nghĩa, không phải chỉ người.
(2) Quy gia: về nhà.
(3) chim trĩ: gái gọi
(4) Xào: công khai lặp đi lặp lại để mở rộng ảnh hưởng (Baike)