Quay 《 Đi đâu? 》 ngày thứ ba, Tạ Nhan thức dậy rất sớm, lấy chút nước nóng rồi đi học cách dùng lưới đánh cá với Từ Hoa Ý.
Lưới đánh cá không khó sử dụng, Tạ Nhan học xong rất nhanh, bất quá không thành thạo như Từ Hoa Ý.
Đến lúc xế chiều, đã bắt được mấy con, hai người thắng lợi trở về.
Tạ Nhan chưa từng nấu cơm, giết cá càng không quen, lại theo Từ Hoa Ý học từng bước, ba người quay vòng tán dóc, cũng không lo lắng sẽ bị quay, những cảnh máu tanh như thế này, cho dù có quay cũng không được lên sóng.
Nguyễn An Ninh đem cá làm xong bỏ vào thau rửa, vừa nói với Tạ Nhan: “Kỳ thực chuyện Vương Trọng Đạo, trong lòng mọi người đều rõ, trong giới có nhiều người bị quấy rầy như vậy, cũng không có chứng cứ. Cho dù có chứng cứ đi nữa cũng rất khó nói trên ti vi, dù sao còn phải bảo trì hình tượng bản thân.”
Giống như Nguyễn An Ninh, cô tình nguyện ngã từ trên cây xuống, cũng sẽ không nói ra chuyện mình bị quấy rối.
Vương Trọng Đạo cứ như vậy mà làm, hắn diễn xuất tốt, hình tượng trong lòng công chúng cũng không tệ, còn có đạo diễn cố định sẽ dùng hắn. Hắn dùng thủ đoạn thấp kém, nhưng cũng không phải dựa vào danh tiếng mà chọn đối tượng, mà là chọn người tính cách không quá cứng rắn, chú trọng hình tượng, không dám phản kháng, lại không có hậu trường. Tỷ như hắn từng hợp tác với Dương Tầm, quy quy củ củ, một động tác dư thừa cũng không có, còn dạy Dương Tầm rất nhiều kỹ xảo diễn xuất, Dương Tầm thậm chí còn cho rằng hắn là vị tiền bối tốt. Hơn nữa chỉ là tiếp xúc tứ chi rất khó nhận định, rất khó để người ta đánh đổi tiền đồ mà vạch trần chuyện này, chỉ nghĩ, nhịn một chút liền qua.
Từ Hoa Ý cũng thở dài, xem như thầm chấp nhận lời Nguyễn An Ninh.
Động tác cậu dừng một chút, nghe xong những lời này, thờ ơ nói: “Đó là bọ họ thôi. Nếu có thể ở trước mặt mọi người vạch trần hắn đúng là tốt. Nhưng với tôi mà nói, cũng không cần thiết nói chứng cứ, tôi và hắn có thù, vậy thì tìm cơ hội trả lại là được. Không cần người khác phán xét, tự tôi có thể.”
Tạ Nhan vẫn luôn như thế. Từ nhỏ đến lớn cậu cũng không chủ động gây sự với người khác, thế nhưng phiền phức vẫn không ngừng xuất hiện. Cậu cũng không nhờ nhân viên ở viện mồ côi giúp đỡ, có lẽ có tác dụng, nhưng Tạ Nhan không muốn. Chọc phải nhiều phiền phức như vậy, cũng một phần nguyên nhân do tính cách, có một số việc nhịn một chút là được rồi. Nhưng đối với Tạ Nhan, tình nguyện đổ máu cậu cũng sẽ không như vậy.
Từ Hoa Ý sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới Tạ Nhan sẽ nói vậy.
Hắn thấy Tạ Nhan làm cá xong thì đưa cho Nguyễn An Ninh. Cổ tay cậu rất nhỏ, da trắng gần như trong suốt, thấy rõ gân xanh bên trong, tái nhợt yếu đuối, tựa như Dương Tầm miêu tả với mình.
Nhưng thật ra không phải thế.
Tạ Nhan liết mắt nhìn ống kính ở xa xa: “Hơn nữa, chỉ cần đừng để bị quay được là an toàn.”
Giống như Vương Trọng Đạo dùng quy tắc ngầm để bảo vệ mình, cũng có thể quản thúc ngược lại hắn. Chỉ cần không bị quay trúng, Vương Trọng Đạo có nói gì, đều là không tồn tại.
Ăn trưa xong, Tạ Nhan chào hỏi Từ Hoa Ý, tự mình đi tập bắt cá.
Chừng hai giờ sau, Nguyễn An Ninh nghe tin Vương Trọng Đạo rơi xuống nước. Tuy rằng nước không sâu, nhân viên công tác cũng nhanh chóng cứu Vương Trọng Đạo lên, không có chuyện gì lớn, nhưng vốn không biết bơi nên Vương lão sư rất sợ hãi, trực tiếp yêu cầu đạo diễn gọi cho người đại diện nói là không tham gia tiết mục nữa, đi thẳng về nhà.
Tất cả mọi người tới lều của Vương Trọng Đạo, từng người nói lời tạm biệt trước khi hắn rời đi, Tạ Nhan là người cuối cùng, người đại diện đã tới, muốn nói chuyện riêng với Vương Trọng Đạo, tổ tiết mục đành lui ra.
Vương Trọng Đạo cắn răng hỏi: “Mày cố ý?”
Buổi chiều hắn ra ngoài thu trái cây, ở bờ sông gặp Tạ Nhan. Hắn hôm qua được ăn cá, thật sự không thể tiếp tục nhẫn nại ăn quả và bánh quy qua ngày, liền muốn đòi Tạ Nhan một con cá. Nhưng Tạ Nhan nói, những con này là tài sản chung của cả nhóm, không thể đưa cho hắn, nhưng cũng không thể cự tuyệt Vương lão sư, liền đưa lưới cá cho hắn mượn. Tạ Nhan dạy Vương lão sư cách sử dụng lưới đánh cá, nhưng chính hắn không cẩn thận, lúc bắt cá lại đi vào khúc nước sâu.
Tạ Nhan đương nhiên là cố ý rồi. Từ việc cho hắn con cá kia, gặp phải Vương Trọng Đạo, cho đến chỗ bùn nhão khó đứng vững, đều là cậu cố ý tính xong.
Nhưng những điều này không thể nói ra miệng.
Người đại diện của Vương Trọng Đạo cũng hổn hển, buộc Tạ Nhan thừa nhận.
Tạ Nhan một câu xin lỗi cũng không nói, chỉ nói mình không cẩn thận.
Vương Trọng Đạo cũng không có cách nào, không thể làm gì hơn là phẫn hận nói: “Được, này chờ cho tao.”
Tạ Nhan rũ mắt, bên trong không chút cảm xúc nào, thanh âm của cậu rất nhẹ, lãnh đạm lại không vội vàng: “Tôi cũng không có ý xấu, nhưng Vương lão sư đã nói vậy, tôi đây sẽ chờ.”
Cậu nói xong câu đó, liền xốc màn lên rời đi.
Vương Trọng Đạo chắc chắn không thể đem chuyện này nháo ra ngoài, hắn không có chứng cứ, cũng không có cách chặn miệng truyền thông, khiến người ta không thể hỏi Tạ Nhan tại sao lại làm vậy.
Theo Vương Trọng Đạo rời đi, 《 Đi đâu? 》 ngày quay thứ ba cũng kết thúc, bất quá bảy người còn lại quan hệ rất hòa hợp, Uông Viễn còn hô to với đạo diễn: “Tổ chúng tôi chỉ còn một người rất cô đơn! Mau cứu bé với! Bé một mình ăn không đủ no!”
Tổ tiết mục thương cảm nhìn hắn, hỏi ý hắn một chút, có thể nhập vào các nhóm còn lại.
Uông Viễn trực tiếp thể hiện muốn vào nhóm Từ Hoa Ý, đến một chút do dự cũng không có, vì ăn cá lập tức vứt bỏ tình huynh đệ với một tổ khác.
Tối ngày thứ sáu, Từ Hoa Ý mời ba người còn lại sang bên này, mặc dù nói là thi đấu, rốt cuộc cũng chỉ là chương trình tạp kỹ, cũng không cần quá tích cực.
Bảy người quay quanh lửa trại, hài hòa hữu hảo, ngấu nghiến ăn cá.
Cơm nước xong, theo lẽ thường sẽ có hoạt động khác. Tổ tiết mục đưa một bộ bài, tùy bọn họ phát huy, bảy người một bộ bài, thật không có cách nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là rút bài, người được bài lớn nhất có thể hỏi người nhỏ nhất một vấn đề.
Trò chơi này khá đơn giản, nhưng đối với hai phía cũng rất khó. Đầu tiên không thể hỏi vấn đề khiến người ta khó xử, người trả lời nếu muốn hút fan cũng không thể quá cứng ngắt.
Chơi qua mấy vòng, đại khái đều là hỏi mấy chuyện không đến nơi đến chốn.
Từ Hoa Ý xào bài xong, đưa đến trước mặt mỗi người, Tạ Nhan rút đầu tiên, cậu không quá để ý, tùy tiện rút lá trên cùng.
Vận khí cậu không tốt, rút ra lá ách cơ.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, của cậu nhất định là lá nhỏ nhất.
Nguyễn An Ninh rút ra hai cơ, chỉ hơn kém cậu một số nhưng đã là một trời một vực.
cô đắc ý cười với Tạ Nhan: “Tạ ca, em phải nghĩ cho kỹ nên hỏi anh cái gì đây?”
Chỉ tiết vừa dứt lời, lại có người nói: “Ngại quá, bài của tôi lớn hơn.”
Ngô Vân mở tay ra, là một lá Joker.
Từ Hoa Ý hé hé bài ra, thờ dài, thất vọng nói: “Aiii, xem ra không tới phiên tôi gây sự với Tạ Nhan rồi.”
Ngô Vân ôm Rebekka, tùy ý để lá Joker một bên: “Tạ Nhan năm nay hai mươi rồi đúng không? Ở tuổi này, vậy thì hỏi...”
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, ống kính cũng quay cận mặt Ngô Vân, hắn dừng một chút: “Cậu có đang thích ai không?”
Hô hấp Nguyễn An Ninh dừng lại. Ở trong vòng giải trí cũng không có cấm đoán chuyện yêu đương, thế nhưng ngôi sao muốn đứng vững thì không nên yêu đương, sẽ ảnh hưởng con đường sau này.
Tạ Nhan ngồi đối diện Ngô Vân, cậu suy nghĩ chốc lát, kỳ thực cũng không có gì phải nghĩ nhiều, Tạ Nhan lớn đến như vậy, chưa thích qua ai, cậu lắc đầu, ngữ điệu bình tĩnh, “Tôi không...”
Bọn họ ngồi quanh đống lửa, xung quanh đều là cây cao, bóng cây lờ mờ rơi trên mặt Tạ Nhan, dường như rất trầm buồn.
Tạ Nhan nói đến đây, dừng lại ba giây, lại không thể nói tiếp.
Trái tim của cậu kịch liệt nhảy lên, lại thêm một lúc, sau đó là rất lâu, từng chút từng chút lan ra toàn thân, giống như lúc biết được ý nghĩa của hai miếng ngọc, giống như lúc cậu vì Phó Thanh chụp ảnh khoe thân, cậu sẽ nghĩ đến đối phương có hiểu hay không, tư thế chụp có đẹp hay không.
Khi đó cậu đều không rõ tại sao.
Hiện tại lại mơ mơ hồ hồ cảm nhận được.
Cái loại tình cảm xa lạ này, quá vội vàng, cậu không thể nhận, nhưng cũng không thể lừa gạt nội tâm mình.
Cậu nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết.”
Nguyễn An Ninh chỉ cảm thấy muốn chết. Cô len lén liếc qua đạo diễn ở sau máy quay đang rất hưng phấn, đây là một đề tài quá dễ sao tác, nhất định có thể thu hút người xem.
Ngô Vân rất bất mãn với đáp án này: “Hai mươi rồi, có thích hay không cũng không biết?”
Tạ Nhan nhíu mày, tựa hồ muốn phản bác, lại tựa như không phải, chỉ là lẩm bẩm: “Tôi trước giờ không có thích ai.”
Nguyễn An Ninh gấp muốn chết, muốn Tạ Nhan mau im miệng.
Nàng chọt chọt Từ Hoa Ý, Từ Hoa Ý lập tức hiểu: “Hỏi xong rồi, bắt đầu vòng kế tiếp.”
Tiếp theo vấn đề lại trở thành không đến nơi đến chốn, không dính đến đời sống tình cảm nữa.
Trưa ngày thứ bảy, 《Đi đâu? 》chính thức kết thúc, nhóm Từ Hoa Ý lấy được tiền thưởng, lại đi một chuyện về thôn trang nhỏ ở đó.
Vương Chúc Duy đến tổ tiết mục đón Tạ Nhan, trước khi đi, Từ Hoa Ý nói: “Kỳ thực tổ tiết mục chúng ta vẫn luôn rất hài hòa, lần này không biết sao lại mời Vương Trọng Đạo, cậu không nên có ấn tượng xấu với chung tôi nha! Đại đa số MC đều rất thân thiện đó, người trong giới, ngẩng đầy không gặp cuối đầu cũng gặp, những chuyện này cũng không đến mức chứ.”
Tạ Nhan gật đầu: “Tôi biết.”
Cậu cúi đầu vô thức sờ một chút miếng ngọc trước ngực, kỳ thực cũng không còn nhớ kỹ chuyện Vương Trọng Đạo nữa.