Làm Ơn Ra Sủng Nữ Chính Đi!

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Xuyên vào tiểu thuyết?




- Oáp. Quá chán rồi. - Lâm Ngọc Tường lười biếng, nằm bò ra chiếc bàn bằng đá cũ kĩ để dưới một gốc cây to. Hai mắt nàng nhắm nghiền, vẻ mặt ngái ngủ hiện rõ trên mặt.

Đã qua năm ngày kể từ khi nàng xuyên đến đây rồi. Cứ nhắc đến chuyện này khiến nàng lại bực mình. Xuyên vào tiểu thuyết thì cũng thôi đi, lại còn xuyên vào một vị phi tần não tàn bị biếm vào lãnh cung nữa, tức chết bổn cô nương rồi!

Haizz, đây là một quyển tiểu thuyết xuyên không cung đấu. Nữ chính là một bác sĩ làm trong quân chủng đặc công, trong một lần đang cứu đồng đội của mình thì bị bắn chết. Xuyên về cổ đại và nhập vào một vị Tài nhân, tên Bạch Lăng Thanh. Bạch Lăng Thanh này đang là tú nữ vừa được tuyển vào trong cung, Hoàng thượng chỉ tán thưởng nàng ta có một câu, thăng cấp nàng ta lên làm Tài nhân, thì vị Hoàng quý phi đã sai người tẩn chết nàng. Chính vì vậy vị bác sĩ làm trong quân đội kia mới nhập vào nàng. Sau đó bắt đầu dùng những tri thức ở hiện đại của nàng để trừng phạt đám phi tần của nam chính, cũng tức là Hoàng thượng. Gây được sự chú ý của Hoàng thượng, khiến hắn thấy nàng thú vị, rồi dần dần quan tâm tới nàng, hai người bắt đầu dính lấy nhau. Nhờ có hào quang của nữ chính, tiếp tục thu hút sự chú ý của mấy anh nam phụ, vân vân... Rồi cuối cùng nàng dẹp hậu cung, xử lí đám họ hàng thân thích mất dạy, làm sáng tỏ thân phận thật. Hoàng thượng thì yêu nàng say đắm, rồi phong nàng làm Hoàng hậu, sống ở đỉnh cao loài người.

Ài, còn nàng đây ấy à, tên Lâm Ngọc Tường, cha làm Lễ Bộ Thượng thư nhưng lại là một tên tham quan, chẳng tốt đẹp gì. Lâm Ngọc Tường được tên cha già gả vào làm phi cho Hoàng thượng, mục đích của hắn là muốn nàng chiếm được sự sủng ái của Hòang thượng, rồi sau đó thao túng triều đình. Lâm Ngọc Tường đúng số khổ, lúc ở Lâm phủ, thiên hạ cứ nghĩ nàng là thiên chi kiều nữ, được sủng vạn phần nhưng ai mà biết, nàng thật ra chỉ là một con cờ trong tay tên cha già kia. Hắn sẵn sàng đẩy nàng vào chốn thâm cung, chỉ để thực hiện âm mưu của hắn. Ôi, nghĩ mà thấy thương ghê. Ây không phải, đây không phải vấn đề chính. Vấn đề chính chính là khi Lâm Ngọc Tường vào cung, tuy đơn thuần, đôi lúc có chút ngốc nghếch nhưng vì nghe lời tên cha già kia, nàng buộc phải trở nên độc ác. Cuối cùng nàng làm đến chức Quý phi.

Làm đến chức này cũng là lúc bi kịch của nàng xảy ra. Sau khi vị Hoàng quý phi kia chỉnh nữ chính. Lâm Ngọc Tường thân là nữ phụ phản diện cũng phải đến góp vui, góp vào vài lời. Nhưng nữ chính đâu có chịu thua, đem vài lời nói đã khiến cho Lâm Ngọc Tường từ vô tội trở thành có tội. Nàng cũng thuộc loại ngu ngốc, cuối cùng bị Hoàng thượng biếm vào lãnh cung. Cũng chỉ là nữ phụ, bị biếm vào lãnh cung xong liền hóa điên, cuối cùng tự tử, đám người nhà của nàng vì liên quan nhiều tội, cuối cùng bị giáng chức, đuổi khỏi kinh thành. Ài, chỉ tội cho Lâm Ngọc Tường, quá ngây thơ đơn thuần nên bị hãm hại.

Quyển tiểu thuyết này nàng chưa từng đọc qua, nhưng nó là quyển tiểu thuyết đang nổi tiếng, nhỏ bạn suốt ngày lẩm bẩm bên tai nàng, ít nhiều nàng cũng biết một chút. Thật quá mệt mỏi rồi.

- Tưởng xuyên không vào hoàng cung thì ít ra cuộc sống sẽ náo nhiệt hơn chút, ai ngờ còn chán hơn trước kia nữa... - Lâm Ngọc Tường ngáp lần thứ n, than vãn nói.

Trong tiểu thuyết thường viết, chỉ cần phi tử bị biếm vào lãnh cung, các phi khác sẽ lần lượt đến “chào hỏi” với những lời lẽ “khiêm tốn” hay sao? Sao bổn cô nương đây ngồi gần hết tuần rồi mà chẳng có ma nào đến thế này. Còn cái gì mà ngươi xuyên không đến sẽ có một tiểu cung nữ trung thành với ngươi hết mực, ngày ngày chăm sóc ngươi. Đùa à? Bóng dáng của một cung nữ cũng không thấy đâu chứ đừng nói là người chăm sóc. Lại nói, nếu giống với tiểu thuyết thì lãnh cung là một nơi tuyệt đối giống. Âm u, lạnh lẽo, không một bóng người. Đến bữa sẽ có một cung nữ đến đưa cơm rồi lặng lẽ ra về. Cơm chẳng phải thượng hạng gì, hôm thì màn thầu, hôm thì cơm không. Còn là cơm hỏng nữa chứ. Chết tiệt!

- Không được, cứ thế này sẽ chết thật mất. Phải nghĩ cách thôi. - Lâm Ngọc Tường đột nhiên đứng phắt dậy. Nàng tính toán thời điểm cung nữ kia đưa cơm rồi đánh ngất, trói nàng ta lại. Nhanh chóng lấy y phục rồi cải trang thành cung nữ. Mỗi lần đưa cơm sẽ là một cung nữ khác nhau, vả lại, hoàng cung nhiều cung nữ như vậy, mất một người cũng chẳng sao. Ha! Lâm Ngọc Tường nhếch môi cười. Bắt đầu lén lút ra khỏi lãnh cung.

Lâm Ngọc Tường ngó đông ngó tây, thầm cảm thán trong lòng, đúng là hoàng cung, quá rộng lớn rồi. Cũng không biết thế nào, bất tri bất giác nàng lại đi đến Hậu hoa viên. Chưa đến đình viện đã nghe thấy giọng nói thánh thót của vị nào đó. Lâm Ngọc Tường nhướng mày, theo tiếng nói đi đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.