Làm Ơn Ra Sủng Nữ Chính Đi!

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Mộ Dung Phong.




- Tỷ tỷ, tỷ mặc bộ y phục này cũng thật đẹp. Nhìn rất diễm lệ nha. ~

Giọng nói yểu điệu vang lên khiến Lâm Ngọc Tường nổi da gà, ôi trời, cái giọng này mà vào thanh lâu thì... Ẹc! Từ sau cái cây cổ thụ, Lâm Ngọc Tường nhìn ra đình, nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì với những người này a. Nhưng cái thứ gây sự chú ý của nàngchính là thứ để trên mặt bàn kia. Ôi chao ơi, kia là bánh hoa quế phải không? Cả bánh phù dung nữa đúng không? Kia, trời ơi, đĩa hoa quả kia có phải có nho, táo, đào không? Ực, muốn ăn quá! Lâu lắm không ăn rồi. Ta muốn ăn! Lâm Ngọc Tường mơ hồ, hai mắt long lanh, nước miếng dường như có thể chảy ra bất cứ lúc nào, nàng muốn xông lên quá. Từ khi xuyên đến đây, nàng còn chưa ăn được bữa cơm nào tử tế đâuu! Thật sự nàng muốn bổ nhào lên đó quá đi. Không được, vì đại nghiệp, Lâm Ngọc Tường ta nhịn. Thức ăn ơi. Chờ ta.~

- Các vị muội muội, bên kia có một chiếc hồ cá rất đẹp, chúng ta cùng qua đó thưởng thức. Các vị muội muội thấy thế nào? - Giọng nói vừa kiêu ngạo lại mềm mỏng vang lên kéo Lâm Ngọc Tường về thực tại. Nàng nhướng mày, y phục trên người rất hoa lệ, khí chất cũng rất cao quý, nhan sắc cũng thuộc loại diễm lệ. Ây chà, đây không lẽ là vị Hoàng quý phi gây sự với nữ chính rồi cuối cùng lấy Lâm Ngọc Tường làm bia đỡ đạn đấy chứ? Chậc chậc, không tồi đâu. Nàng xoa cằm bỉ ổi, hay lão nương chỉnh nàng ta một chút nhỉ? Lâm Ngọc Tường cười lưu manh.

Đám nữ nhân vừa đi xa một chút, nàng liền như một cơn gió chạy đến bên chiếc bàn trong đình. Tay nhanh chóng lấy một quả nho, không thèm bóc vỏ, đút vào miệng. Ưm, ngọt quá đi... Lâm Ngọc Tường cảm thấy mình như đang trên mây, cả cơ thể như tan chảy, ôi, ngọt quá đi mất.

Ôi trời, ăn có quả nho có cần làm quá thế không trời. Nếu có người nhìn thấy Lâm Ngọc Tường bây giờ chắc sau gáy sẽ chảy xuống vài vạch đen bảo nàng bị thần kinh mất. Nhìn đồ ăn còn đầy trên bàn, Lâm Ngọc Tường cười hừ hừ, bổn cô nương đây đã chuẩn bị sẵn rồi. Từ trong tay áo lôi ra một chiếc khăn to, sau đó đổ hết đồ ăn rồi bọc lại, dùng tốc độ bàn thờ chạy mất.

Nàng lén lút ôm bọc đồ ăn như vàng bạc châu báu, lén lút trở về lãnh cung. Vừa về đến nơi, nàng đã chạy như điên để lên chiếc bàn đá rồi mau mau mở ra. Ăn ăn ăn... Trong đầu nàng hiện tại chỉ có mấy chữ này. Sau đó hả, sau đó chính là ăn không chút hình tượng rồi.

- Phì. Ha ha, thật không ngờ Hoàng huynh lại có thể cưới nữ nhân này về, thật có tiến bộ a. - Giọng nói nhàn nhạt từ trên cây vang lên, nghe không rõ sự châm chọc.

Lâm Ngọc Tường miệng vẫn đầy bánh, nhướng mày, nhồm nhoàm nói:

- Thì sao? Ngươi chưa ăn như thế này chắc? - Nàng âm trầm, tên này từ khi nàng đi từ Hậu hoa viên đã đi theo nhưng không có hành động gì, nàng muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì cho nên mới mặc kệ.

- Tất nhiên, bổn vương ăn uống đều rất quy củ, nào giống như ngươi. Ha ha. - Mộ Dung Phong cười không ngậm được mồm, nữ nhân này cũng thật hài hước.

- Hờ, vậy ngươi chính là tên tiểu bạch kiểm ỏng ẹo như nữ nhân rồi, chỉ có nữ nhân mới ăn uống quy củ thôi. - Nàng không thèm liếc mắt, khinh thường nói. Dám chê bà đây ăn uống không quy củ à? Hừ hừ.

- Khụ khụ... - Mộ Dung Phong ho khan, thì ra ăn uống quy củ chỉ dành cho nữ nhân à, đến giờ hắn mới biết đấy.

Mộ Dung Phong từ trên cây nhảy xuống, cái đầu tiên gây ấn tượng cho nàng chính là bộ y phục màu hồng chói lóa trên người hắn. Cái quần què gì vại? Hắn là đàn ông kia mà? Màu hồng cũng chói quá rồi đấy. Mộ Dung Phong cười nhàn nhạt, trên tay hắn cầm chiếc quạt màu trắng, hoàn toàn đối lập với bộ y phục trên người hắn.

Lâm Ngọc Tường nhìn lên dung mạo của hắn, thầm cảm thán, mắt hắn hẹp dài, mày kiếm, phía dưới đuôi mắt trái của hắn có nốt ruồi khiến gương mặt hắn có chút tà mị, làm người ta khi nhìn vào có cảm giác ngại ngùng. Môi hồng, mỏng hơi nhếch lên, khiến cả người hắn tràn đầy hơi thở lưu manh, nhưng trong đó lại có chút ôn nhu. Ầy, đúng cực phẩm. Nhan sắc này so ra còn đẹp hơn nữ nhân nữa.

- Tại hạ là Mộ Dung Phong, không biết quý danh của cô nương là gì? - Mộ Dung Phong cười cười, phe phẩy chiếc quạt đến gần nàng. Lâm Ngọc Tường nhíu mày, trong não xoay một trăm tám mươi độ. Mộ Dung Phong à? Sao nghe quen thế nhỉ? Mộ Dung Phong... À nhớ rồi, hắn là Tam vương gia Mộ Dung Phong, hiệu là Túc vương, là một trong những nam phụ si tình của nữ chính. Ây dà, không ngờ tên lưu manh này lại là nam phụ. Khoan đã, là nam phụ thì không phải bây giờ hắn nên đi gặp nữ chính rồi nảy sinh tình cảm các kiểu con đà điểu à? Chạy sang chỗ lão nương làm gì?

Lâm Ngọc Tường kì quái nhìn hắn, nhìn đến mức Mộ Dung Phong ngượng ngùng vuốt sống mũi ho khan:

- Khụ, trên mặt bổn vương có gì sao?

Nàng chớp chớp mắt, vô tội nói:

- Không có gì. Ta là Lâm Ngọc Tường. - Nàng cười thầm, ha ha, nam phụ à, dù sao cũng không có việc gì làm, ta đi phá hoại hậu cung của nữ chính cũng được chứ nhỉ. Mộ Dung Phong đột nhiên có chút lạnh sống lưng, sao hắn có cảm giác nữ nhân trước mặt đột nhiên mọc ra hai cái tai và một cái đuôi vậy nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.