- Ồ, ra là Quý phi của hoàng huynh a. - Mộ Dung Phong vờ như tỉnh ngộ, nói đến chơi liền kéo dài âm lượng.
Cái tên này, muốn thử lão nương à, đã vậy ta diễn cho ngươi xem.
- Để vương gia chê cười rồi. Haiz, vương gia, ngài cũng thấy đấy, ta dù gì trước đây cũng từng là phi tử của Hoàng thượng, vậy mà... Hức, hôm nay chắc vương gia cũng thấy. Ta vì đói quá nên mới đi Hậu hoa viên lấy chút đồ ăn. - Lâm Ngọc Tường dáng vẻ khổ sở, rút chiếc khăn tay từ trong tay áo, giả vờ sụt sịt, lau những giọt nước mắt không hề tồn tại. Mộ Dung Phong co rút khóe miệng, nữ nhân này, diễn sâu quá rồi đấy.
- Cho nên vương gia à, chúng ta gặp nhau chắc chắn là duyên phận sắp đặt. Không biết ngài có thể giúp ta được không? - Lâm Ngọc Tường hai mắt long lanh nhìn lên Mộ Dung Phong, dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu. Nếu Mộ Dung Phong hắn không phải chưa từng nhìn qua cái dáng vẻ hổ báo cùng với thân thủ kì lạ của nàng khi ở hoa viên có lẽ đã tin rồi. Mộ Dung Phong khóe miệng co giật không ngừng, sau gáy dường như chảy một giọt mồ hôi thật lớn. Hắn khẽ lùi lại, lấy quạt che nửa gương mặt, gượng gạo hỏi:
- Lâm cô nương muốn nhờ vả cứ nói. Nếu trong khả năng làm được, bổn vương nhất định sẽ giúp.
Lâm Ngọc Tường trong lòng sớm đã híp hai mắt mà cười gian rồi nhưng ngoài mặt vẫn dáng vẻ yếu đuối ấy, nàng khẽ tiến lên nói:
- Thật ra cũng không phải chuyện gì khó. Chỉ là ngài có thể... Ngày ba bữa mang cho ta ít thịt không. Ta ăn màn thầu sớm đã chán lắm rồi.
Mộ Dung Phong nghe xong suýt trượt chân, hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ nhờ hắn về cầu xin Hoàng huynh đưa nàng ra khỏi Lãnh cung, vậy mà nàng... Hắn đột nhiên có chút buồn cười. Trước đây hắn đã từng gặp nàng, nhưng tuyệt đối không giống như thế này, xem ra bị đưa vào Lãnh cung như thế này cũng khiến người ta thay đổi tính cách a.
- Chuyện này cũng không có gì khó. Cô nương cứ yên tâm. - Mộ Dung Phong cười, soạt một tiếng liền gấp lại chiếc quạt.
- Ây dà, huynh đúng là người tốt. Vậy từ bây giờ chúng ta là bằng hữu ha. - Lâm Ngọc Tường tươi cười, vỗ vai hắn, không khống chế lực đạo liền cứ thế vỗ xuống. Mộ Dung Phong cong mắt cười, che đi ánh sáng lóe lên trong mắt:
- Được thôi, cô yên tâm, ngày mai ta sẽ cho người mang đến. Giờ bổn vương còn có việc, đi trước. - Nói rồi hắn quay người bước đi, trong lòng có chút suy tư.
- Được, tạm biệt. - Lâm Ngọc Tường cười tươi vô hại, vẫy vẫy tay. Chờ hắn vừa đi khuất liền thu liễn nụ cười. Ngồi xuống ghế đá, tà mị cười cười:
- Ha, đúng là nam phụ, nhanh nhạy lắm. - Sự kì lạ vừa xuất hiện trong mắt của Mộ Dung Phong, nàng đều đã thu hết vào mắt.
...
Dưỡng tâm điện.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Túc vương điện hạ cầu kiến ạ.
- Ồ, tên nhóc này cũng biết đường về sao? Truyền vào. - Mộ Dung Lâm Tiêu nhướng mày, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, ngón tay gõ xuống bàn nghe rất vui tai. Mộ Dung Lâm Tiêu trong nguyên tác chính là nam chính. Hắn cùng Mộ Dung Phong là huynh đệ ruột nên nhìn có chút giống nhau. Nhưng đôi mắt của Mộ Dung Lâm Tiêu là màu tím đậm, mang theo chút huyền ảo. Cả người Mộ Dung Lâm Tiêu toát ra sự uy vũ, lạnh lùng, quyết đoán. Hơi thở mạnh mẽ của người đứng đầu vương quốc.
- Thần đệ tham kiến Hoàng huynh. - Mộ Dung Phong cười cười, tay cầm chiếc quạt phe phẩy, một bộ dạng nhàn nhã.
- Trẫm cứ nghĩ đệ sẽ không về luôn đấy. Ngồi đi. - Mộ Dung Lâm Tiêu nhướng mày, giọng nói thì có vẻ trách phạt nhưng ánh mắt thì rất vui. Mộ Dung Phong cười cong mắt, dáng vẻ yêu nghiệt:
- Đệ nào dám không về. Đệ chỉ muốn tự do thêm một chút thời gian thôi.
- Hừ, nếu còn lần sau trẫm sẽ không tha cho đệ đâu.
- Ha ha. Đệ biết rồi. Hoàng huynh, huynh còn nhớ Quý phi Lâm Ngọc Tường bị đưa vào lãnh cung của huynh không?
- Hửm, Lâm Ngọc Tường? Ái nữ của Lâm Khang Nguyên? - Mộ Dung Lâm Tiêu nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
- Xem ra Hoàng huynh vẫn nhớ, ha ha.
- Đệ nhắc nàng ta làm gì? - Mộ Dung Lâm Tiêu nhướng mày, trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh yếu đuối khóc lóc van xin của nàng khi bị đưa vào lãnh cung.
- Hoàng huynh, nay đệ có gặp nàng ta ở lãnh cung. Tính cách của nàng ta hoàn toàn không giống như trước kia. - Mộ Dung Phong khép quạt, khẽ đập đập vào tay.
- Hử? Không giống chỗ nào? - Mộ Dung Lâm Tiêu hơi nghĩ ngợi, Lâm Ngọc Tường là do Lâm Khang Nguyên đưa vào, hắn ta chắc chắn có mưu đồ, không lẽ Phong đã phát hiện ra điều gì?
- Chính là cô ta trước đây tuy có chút kiêu ngạo, nhưng rất đơn thuần, sau khi vào cung mới trở nên độc ác. Nhưng hôm nay lúc đệ gặp, hoàn toàn không giống. Thân thủ của nàng ta có chút kì lạ, và... - Mộ Dung Phong suy tư, nhớ lại đến bộ dạng lúc nàng ăn liền phì cười.
- Và gì? - Mộ Dung Lâm Tiêu lạnh lùng, quả nhiên Lâm Khang Nguyên có mưu đồ.
- Và có chút tham ăn ạ. - Mộ Dung Tiêu cười ha ha, nhìn biểu cảm khó hiểu của Mộ Dung Lâm Tiêu cũng thấy buồn cười. Lại nói:
- Đệ nghĩ nàng ta vô hại, huynh yên tâm.