Làm Ơn Ra Sủng Nữ Chính Đi!

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Thuốc xổ.




- Nói đến chuyện này thì Bạch Lăng Thanh cũng rất kì lạ. - Mộ Dung Lâm Tiêu trầm tư nói.

- A? Bạch Lăng Thanh? Ái nữ của của lão Thừa tướng Bạch Cẩn Tầm? - Mộ Dung Phong nhướng mày.

- Ừ. - Mộ Dung Lâm Tiêu khẽ gật đầu, tay vẫn gõ nhịp đều đều.

- Nàng ta trời sinh tính tình yếu đuối nhu nhược, thường xuyên bị bắt nạt, hiện tại ý của Hoàng huynh là muốn nói nàng ta kì lạ chỗ nào?

- Lâm Ngọc Tường là vì Bạch Lăng Thanh nên mới vào lãnh cung. - Mộ Dung Lâm Tiêu ngước mắt, bình thản phun ra một câu.

- Hả? Huynh nói thật? - Mộ Dung Phong trợn mắt, không tin nổi.

- Lần trước Lăng Tuyền Chi bị mất một cây trâm ngọc bích, nàng ta nghi ngờ Bạch Lăng Thanh lấy, liền mời trẫm cùng những phi tần khác đến làm chứng. Lúc tra hỏi, Bạch Lăng Thanh vô cùng bình tĩnh đáp trả. Lâm Ngọc Tường lại thêm dầu vào lửa. Kết quả những nghi vấn này lại đổ hết lên đầu nàng ta. - Lăng Tuyền Chi là tên của Hoàng quý phi kia, trong nguyên tác, sau khi tẩn Bạch Lăng Thanh, để diệt cỏ tận gốc, khi Bạch Lăng Thanh đến thỉnh an Lăng Tuyền Chi, nàng ta đã bí mật sai một cung nữ giả vờ va phải Bạch Lăng Thanh rồi nhét chiếc trâm ngọc bích vào người nàng. Nhưng lúc này đã không phải Bạch Lăng Thanh trước kia, nàng ta phát hiện ra sự bất thường, nhân lúc Lâm Ngọc Tường đi qua nàng ta liền nhanh chóng nhét vào tay áo Lâm Ngọc Tường, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt nên không ai để ý. Cuối cùng Bạch Lăng Thanh vừa giải trừ được nỗi oan lại một tay đưa Lâm Ngọc Tường vào lãnh cung. Đây chính là bàn tay vàng của nữ chính a.

- Cho nên ý huynh nói Bạch Lăng Thanh này vốn không hề yếu đuối, trước giờ nàng ta chỉ đóng kịch? - Mộ Dung Phong nhíu mày.

- Cũng không hẳn. - Mộ Dung Lâm Tiêu trầm ngâm. Không gian đột nhiên yên tĩnh lại.

- Ảnh. - Mộ Dung Lâm Tiêu lạnh lùng mở miệng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện.

- Có thuộc hạ.

- Đi theo dõi Bạch Lăng Thanh, nếu có gì bất thường thì thông báo cho trẫm.

- Rõ. - Nói rồi vụt một cái liền biến mất. Mộ Dung Lâm Tiêu tiếp tục nói:

- Phong, đệ theo dõi Lâm Ngọc Tường đi.

- Thần đệ đã rõ. - Mộ Dung Phong gật gật đầu cười, trên mặt lại là vẻ lưu manh.

- Đã ăn chưa?

- Đệ đến ăn ké với huynh đây. - Mộ Dung Phong cười hài hước nói.

- Tên nhóc này... - Mộ Dung Lâm Tiêu vẻ mặt ôn hòa, Mộ Dung Phong là đệ đệ ruột của hắn cho nên quan hệ rất tốt nha.

[...]

- Cái tên Mộ Dung Phong chết dẫm kia, mặt trời lên đến mông rồi còn không mang điểm tâm đến cho lão nương, đói sắp chết rồi. - Lâm Ngọc Tường nằm bò ra bàn đá, oán giận nói.

Đột nhiên Lâm Ngọc Tường nhíu mày, đằng sau có người. Kẻ này thân thủ rất tốt. Chờ hắn đến gần, nàng liền bất ngờ vung tay, đập cùi chỏ vào bụng hắn. Mộ Dung Phong bị đau khẽ lùi lại, ho khù khụ:

- Tiểu Tường à, cô đối với ta như vậy đó hả? Bổn vương đã cất công đem điểm ăn tới cho cô vậy mà... - Nữ nhân này, không nghĩ tới khí lực của nàng ta lại lớn đến vậy, ra tay đủ độc ác mà.

- Hửm? Ai kêu ngươi cửa lớn không đi, đột nhiên xuất hiện như vậy còn trách ta. Ta chưa đánh đến mức cha mẹ ngươi cũng không nhận ra là may cho ngươi rồi đó. - Lâm Ngọc Tường xoay xoay cổ tay, dùng nửa con mắt nhìn Mộ Dung Phong, hắn bất lực cười:

- Nha đầu này, khẩu khí lớn thật. Điểm tâm của cô này. - Nói rồi liền đưa điểm tâm cho nàng. Thái độ Lâm Ngọc Tường mau chóng thay đổi, hoàn toàn không thèm để ý đến Mộ Dung Phong, lao đầu vào ăn.

[…]

Mấy ngày sau Mộ Dung Phong liên tục đem điểm tâm đến cho nàng. Tên Mộ Dung Phong này coi vậy mà cũng được, mấy lần bị nàng đánh cho ''sấp mặt'' vẫn tươi cười mà gọi nàng là tiểu Tường, dần dần nàng cũng lười quản, mặc kệ hắn luôn.

- Tiểu Phong, Hậu cung sao lại chán như vậy chứ? - Lâm Ngọc Tường chán nản, đung đưa cái xích đu mà mấy hôm trước nàng nhờ Mộ Dung Phong làm.

- Tiểu... Tiểu Phong? - Mộ Dung Phong co rút khóe miệng, lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm qua có nữ nhân dám gọi hắn là ''tiểu Phong''. Thế này cũng quá đặc biệt rồi.

- Gì? Huynh gọi ta là tiểu Tường được còn ta thì không hả? - Lâm Ngọc Tường nhướng mày hỏi ngược lại.

- Không phải, ha ha. Chỉ là lần đầu nghe thấy nên có chút ngạc nhiên. - Mộ Dung Phong cười, tay cầm chiếc quạt khẽ phe phẩy.

- Này, huynh cho ta ít thuốc xổ đi. - Lâm Ngọc Tường nhảy khỏi xích đu, đi đến bên Mộ Dung Phong.

- Làm gì? - Mộ Dung Phong nhướng mày, nữ nhân này lại muốn làm gì đây.

- Ầy, chẳng là... Dạo này ta đang khó tiêu, mà ta lại không ra được khỏi đây, vừa hay huynh là Vương gia mà, lấy cho ta một ít chắc không sao đâu ha. - Lâm Ngọc Tường cười cười.

- Vậy... Vậy sao? Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ sai người mang đến cho cô. - Mộ Dung Phong gật gật đầu.

- Ây dà ây dà, tiểu Phong Phong à, huynh đúng là Vương gia tốt mà. - Lâm Ngọc Tường nhe răng cười, vỗ vỗ vai hắn. Mộ Dung Phong cười gượng gạo, sao hắn cứ có linh cảm không tốt thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.