Làm Phi

Chương 168: Chương 168: Hổ phù




Edit: Nguyệt Chiêu viện

Beta: Mai Thái phi

Lúc tiếng hô yêu cầu Hoàng đế tước binh quyền của Tịch gia ở trong triều càng ngày càng tăng cao, Đại Tướng quân Tịch Viên bỗng nhiên cáo bệnh xin nghỉ.

Lúc đầu không người nào dám nói gì, dù sao tuổi tác của Tịch Viên cũng không còn nhỏ, cho dù trẻ tuổi thỉnh thoảng bệnh một trận cũng bình thường.

Nhưng chuyện như vậy luôn khiến người khác chú ý. Đều biết Tịch Viên nắm giữ binh nhiều năm, dù sao cũng là nhất đẳng trọng thần trong triều, lại đúng lúc đầu sóng ngọn gió khi nữ nhi hắn sắp được lập làm Hậu mà bị bệnh, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Hoàng đế sẽ tỏ thái độ thế nào.

Năm sáu ngày liên tiếp trôi qua, Hoàng đế không có một chút phản ứng nào.

Đừng nói đến chuyện tự mình đi thăm, thậm chí không phái ngự y đi xem, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có. Vẫn bình tĩnh giống như căn bản hắn không biết chuyện gì vậy. Rồi sau đó nghe nói Huệ phi ở Tuyên Thất điện mấy ngày dọn về Dực Tường cung ở.

Từ tiền triều đến hậu cung, tất cả đều bị biến hóa này làm cho không hoàn hồn được. Vốn dĩ đang tranh lợi hại với Hoàng đế, sao đột nhiên lại chuyển hướng? Cho dù sức khỏe Đại Tướng quân có thế nào đi nữa, sao lại không để Huệ phi phu nhân ở lại Tuyên Thất điện chứ? Chẳng lẽ... thật sự bị bọn họ ngăn cản nên nản chí, cho nên mới từ bỏ chuyện lập Huệ phi làm Hoàng hậu sao?

...

Trong hậu cung, cửa cung của Dực Tường cung đóng chặt, vẫn không cho phi tần đến thỉnh an như cũ.

“Đi tìm phụ thân...” An Ngọc lẩm bẩm nói, không để ý tới nho của Tịch Lan Vi đưa cho.

Tay của Tịch Lan Vi hơi dừng lại, trong chốc lát quan sát An Ngọc, một lát sau lại cười: “Lâu như vậy rồi không thân thiết với phụ thân, bây giờ mới ở Tuyên Thất điện mấy ngày mà đột nhiên không chịu rời đi rồi sao?”

Chắc cũng đúng với câu “huyết nồng vu thủy” [1], mấy ngày thấy An Ngọc càng ngày càng dính lấy Hoắc Kỳ. Thường hay quấn lấy Hoắc Kỳ để chơi với nó, nếu Hoắc Kỳ có chính sự phải làm không rảnh chơi với nó thì nó cũng thà ngẩn ngơ ở bên cạnh Hoắc Kỳ.

[1] Huyết nồng vu thuỷ (血浓于水): là thuật ngữ trong tiếng Trung, ý nói tình thân không thể chia cắt.

An Ngọc thẫn thờ ăn trái nho kia, lại thì thầm lần nữa: “Đi tìm phụ thân đi...”

“Bây giờ không đi tìm phụ thân được, di mẫu của con chờ ở bên ngoài kìa“. Tịch Lan Vi cười bế con bé lên, cất bước đi ra ngoài.

...

Đến chính điện, khoảnh khắc An Ngọc nhìn thấy Thanh Hòa thì những chuyện không vui đã mất hết.

“Phu nhân“. Thanh Hòa cúi chào, nhìn nhìn An Ngọc, lại cười nói: “Cười vui vậy sao? Quả thực chưa quên di mẫu. Đến đây, di mẫu ôm nào“.

An Ngọc liền tự đi tới, ngồi trong lòng Thanh Hòa, lại nhìn mẫu thân, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

“Nghe nói sắp tới hôn lễ của Thu Bạch, ngươi giúp đỡ chuẩn bị chắc rất bận rộn, lúc này lại còn tiến cung“. Tịch Lan Vi gật đầu mỉm cười. Nghĩ tới hai người đều thuận lợi lập gia đình như vậy, trong lòng cũng xem như yên tâm chuyện này. “Cũng vì bây giờ Thu Bạch có quá nhiều chuyện, không thể phân thân để tiến cung một chuyến nên mới để một mình thiếp thân đi“. Chân mày Thanh Hòa hơi nhíu lại, than thở một tiếng, lại nói: “Phu nhân, hiện giờ rốt cuộc là có ý gì? Trước đó vài ngày chuyện lập Hậu huyên náo ồn ào, hiện giờ bá phụ xưng bệnh không ra, bệ hạ cũng không để ý, phu nhân người lại đột nhiên trở về Dực Tường cung, thỉnh an sáng hay chiều cũng miễn hết, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Có thể có chuyện gì chứ?” Tịch Lan Vi lắc đầu, cười khẽ một tiếng: “Ta nên nói hẳn là bây giờ thiên hạ thái bình rồi, mấy vị đại thần này không có đại sự nào để lo nên mới nhúng tay vào chuyện nhà của bệ hạ. Cứ mặc bọn họ dày vò thôi, chúng ta nên thế nào thì cứ thế ấy, không rảnh lo nghĩ tới bọn họ, mỗi một bước đều phải cân nhắc xem sẽ dẫn tới nghị luận như thế nào“.

Nàng nói một hơi, tuy giọng điệu không có việc gì, giống như chẳng quan tâm tới, nhưng lại mơ hồ lộ ra tức giận rất rõ ràng. Thanh Hòa ngẩn người, vẫn không rõ, hỏi nàng lần nữa: “Vậy Tuyên Thất điện bên kia... Sao người qua ở mấy ngày rồi trở về?”

“Phi tần vẫn luôn tìm chút chuyện đi đến Tuyên Thất điện, có người muốn tranh sủng, có người lại muốn ta ngột ngạt“. Nàng thở dài cười một tiếng: “Cũng không có gì đáng ngại, nghe cũng thấy phiền, nên không muốn ứng phó nữa“.

Vốn Hoắc Kỳ suy nghĩ cho an toàn của nàng, nhưng chuyện đến bây giờ, “bệnh” của Tịch Viên đều khiến trong triều cảm thấy hắn cũng bỏ mặc chuyện lập Hậu, hậu cung cũng có nghị luận giống vậy. Cứ thế để nàng trở về Dực Tường cung cũng xem như thêm một mồi lửa cho suy đoán này, nàng càng an toàn hơn.

“Hơn nữa...” Tịch Lan Vi hơi chậm lại, nhìn Thanh Hòa một cái, đè giọng nói: “Mỗi tháng mấy ngày này... ngươi cũng biết“.

Thanh Hòa lập tức có vẻ bừng tỉnh... Mấy ngày này cũng vừa khéo tới kỳ kinh nguyệt của nàng, không thể thị tẩm được. Lúc này nếu vẫn ở bên cạnh hắn cùng chung chăn gối... Đối với Hoàng đế mà nói thì cũng không tốt lắm.

Thanh Hòa có chút dở khóc dở cười, vốn dĩ nàng mang theo một bụng tràn đầy suy đoán và bất an tới hỏi cho rõ, kết quả chính là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nói lại không thể không suy nghĩ nguyên nhân, khiến văn võ toàn triều nghị luận náo nhiệt, thật sự là châm biếm.

...

Thu Bạch ở trong phủ đợi gả không hiểu sao Tịch Viên lại giả bệnh. Bởi vì “bệnh” này, Tịch Viên đặc biệt rảnh rỗi, mỗi ngày còn giúp chất nữ được nhận làm con thừa tự này chuẩn bị thủ tục hôn lễ, dáng vẻ hết sức tập trung và vui mừng.

Hỏi mấy lần cũng không có kết quả, lại thấy sau khi Thanh Hòa tiến cung cũng không còn lo âu, nên cũng thuận theo giải thích của nàng mà cảm thấy có lẽ thật sự không có chuyện gì.

Lại qua mấy ngày nữa, Thu Bạch và Thanh Hòa lại sợ hãi tới mức muốn tiến cung nhưng không biết có nên vào hay không.

Tịch Viên “bệnh nặng mới khỏi” lại lâm triều, không có gì tấu, chỉ làm một việc, giao lại hổ phù.

Đừng nói Thu Bạch và Thanh Hòa kinh sợ không thôi, mà những trọng thần trong Vĩnh Duyên điện lúc đó cũng suýt nữa nói không ra lời. Chuyện này không phải theo thái độ của Hoàng đế mà ngừng nghị luận rồi sao?

Sao Tịch Viên lại chủ động từ quan không làm?

Mà Tịch Viên vẫn rất bình tĩnh nói: “Thần tuổi tác đã cao, lần bị bệnh này cảm thấy sức khỏe không bằng trước đây nữa, sợ là không thể mang binh đánh giặc nữa rồi, không nên cứ chiếm chỗ này mãi“.

Từ đầu tới cuối đều là thái độ “tùy việc mà xét”, hoàn toàn bởi vì sức khỏe mình không tốt nên không muốn làm Tướng quân nữa, đối với chuyện lập Hậu lần trước không nhắc nửa chữ.

Luôn khiến cho mọi người cảm thấy rằng lần này hắn bị bệnh thật chỉ là trùng hợp, từ quan cũng rất bình thường, quả thực không hề liên quan tới Huệ phi.

Đế vương ngồi ở phía trên, yên lặng hồi lâu không nhúc nhích, ngay cả mười hai chuỗi ngọc cũng hoàn toàn không động.

Một lát sau, hắn thở dài một tiếng, dưới biết bao con mắt lại gật đầu: “Cũng được, lão sư nên dưỡng bệnh cho tốt“.

Tuy có không nỡ nhưng cũng không giữ lại, sảng khoái đáp ứng, ngay cả xưng hô cũng trực tiếp thay đổi.

Ánh mắt của mọi người hướng về Tịch Viên. Thấy ông nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như tháo được gánh nặng trên người, trên mặt tìm được nụ cười nhẹ nhõm. Tịch Viên chắp tay một cái: “Tạ bệ hạ“.

Ngoại trừ đưa mắt nhìn Tịch Viên cáo lui, những người khác cũng không nói được cái gì...

Sự yên tĩnh này sau khi Tịch Viên đi vẫn kéo dài một hồi. Chốc lát, Hoàng đế đổi tư thế ngồi, nhìn qua thì có chút lười biếng, tay đỡ trán ho khẽ một tiếng: “Hổ phù đã giao trả, lão sư chiến công hiển hách, trẫm muốn ban chức vị Quốc công, ý các vị như thế nào?”

Ban một cái tước vị mà thôi, tuy nói vinh dự không nhỏ, nhưng đối với Tịch Viên mà nói thì cũng nên có. Đương nhiên không có người phản đối, mọi người luôn miệng đồng ý, tất cả đều đồng ý như vậy.

“Rất tốt“. Hoàng đế cười một tiếng, hơi ngừng lại một lát, lại nói: “Còn có một chuyện khác“.

Trong điện lại một trận yên tĩnh, quần thần rửa tai lắng nghe.

“Theo Lễ bộ định ra ngày tốt, tiến hành sách lễ, sách lập đích nữ của Tịch Viên, lập Huệ phi làm Hoàng hậu“.

Một lời vừa nói xong, giữa một mảnh yên lặng vang lên tiếng hít khí lạnh.

Thì ra chuyện này áp chế lâu như vậy không nói, căn bản không phải như bọn họ nghĩ “Hoàng đế nản chí“. Nhất thời lại hoài nghi có phải ngay cả một màn của Tịch Viên vừa rồi cũng được tính toán cả, nhưng hiện giờ suy nghĩ chuyện này cũng có chút muộn rồi, Tịch Viên đã trả lại hổ phù, Hoàng đế ban cho hắn tước vị Quốc công... Mà vẫn là do bọn họ đáp ứng.

“Lúc trước là các khanh nói trẫm tước binh quyền của Tịch gia“. Hoàng đế lười biếng nói: “Trẫm không đồng ý nhưng hiện giờ tự Tịch Viên giao lại hổ phù, không phải kết quả cũng vậy sao?”

Mọi người buồn bực không nói, càng lúc càng cảm thấy bị Hoàng đế và Tịch gia liên thủ đùa bỡn. Bọn họ lúc trước khiến hắn không thoải mái, hắn thà đi một vòng để khiến bọn họ không thoải mái một phen.

“Lễ bộ mau chọn ra một ngày lành“. Hoàng đế nói lần nữa. Giọng nói dường như đã cứng rắn hơn so với lúc nãy, giọng điệu không cho giải thích.

“Vâng“. Lễ bộ Thượng thư chỉ đành phải đáp ứng, im lặng một lúc, lại dò hỏi: “Ý của bệ hạ... là muốn dựa theo quy củ “đón dâu” của đại hôn để lập Huệ phi làm Hoàng hậu sao?”

Chân mày Hoắc kỳ hơi nhướn lên, sau đó gật đầu một cái: “Ừ“.

Lễ bộ Thượng thư hơi khom người, nói tiếp: “Vậy không biết... cơ thiếp tùy giá chọn như thế nào?”

“Cơ thiếp tùy giá?” Giọng nói Hoàng đế bỗng nhiên lạnh lẽo, tuy cao giọng, nhưng hiển nhiên không phải đặt câu hỏi, mà giống như là lời cảnh cáo.

Trọng thần trong triều không tự chủ nhìn trộm, không phải nhìn Hoàng đế mà là nhìn Lễ bộ Thượng thư.

Sau đó mọi người đều cảm thấy, lúc này còn dám tiếp tục nói... Lá gan của Thượng thư đại nhân cũng thật quá lớn.

...

Sau khi Tịch Lan Vi nghe tin cũng cảm thấy lo lắng. Muốn đến trước Vĩnh Duyên điện chặn người lại, lại cảm thấy đang ở đầu sóng ngọn gió, để cho triều thần hạ triều nhìn thấy nàng thì quả thực không thích hợp lắm. Vì vậy ở Tuyên Thất điện đi tới đi lui. Cảm thấy gió thu hơi lạnh muốn bình tĩnh vào điện đợi, nhưng khi bước lên bậc thềm hai bước, nghĩ một chút, vẫn quay về. Sau đó vẫn cứ đi tới đi lui.

Hoắc Kỳ thần thanh khí sảng trở về, dư quang liếc thấy thân ảnh xinh đẹp kia cứ đi tới đi lui, bước chân dừng lại. Cố ý đi vòng, khiến nàng ở xa xa không thể nhìn thấy hắn, đợi đến khi nàng hoàn hồn lại, thì hai người đã cách rất gần.

“...Bệ hạ!” Tịch Lan Vi bước nhanh tới, vẻ mặt vô cùng sốt ruột: “Thần thiếp nghe nói...”

“Ừ, hạ chỉ phong Hậu rồi“. Hắn rất tự nhiên bình tĩnh mà tiếp lời.

“...Không phải chuyện này“. Nàng lại nói.

Hắn gật đầu một cái, sau đó đổi giọng nói: “Phụ thân của nàng giao lại hổ phù rồi. Không phải nàng đã sớm biết rồi sao?”

“Cũng không phải chuyện này!” Tịch Lan Vi thấy hắn cố ý tránh né chủ đề kia, chân mày nhíu chặt: “Lễ bộ Hà đại nhân...”

“Ồ..” Hắn thong thả đáp một tiếng, sau đó nghiến răng cười: “Là hắn tự tìm“.

Nói xong hắn kéo nàng đi đến bậc thềm, giọng nói thoải mái thanh thoát: “Nàng xem... trong chuyện này tính tình ta đã đủ tốt rồi, có phải không? Đó là cho bọn họ mặt mũi. Nếu bọn họ thức thời, cũng nên cho ta mặt mũi, tranh một trận cũng xong rồi, sau đó nên lui một bước, ta cưới thê tử của ta, bọn họ cứ nói nên làm gì thì làm, thế nào cũng muốn ngăn đến cùng, vậy ta không thể không cưới thê tử, ta cũng chỉ có thể tiến một bước, ép bọn họ lùi một bước...”

Nói một cách vân đạm phong khinh, có lý có chứng cứ, Tịch Lan Vi dựa vào ngực hắn, vừa ngước mắt trừng hắn, vừa an ủi mình: không sao không sao, Lễ bộ Thượng thư tuổi tác không quá lớn, phạt trượng sáu mươi cái cũng không phải đại sự gì...

---

Tác giả có lời muốn nói: Lễ bộ Thượng thư: Bệ hạ có thể lập nàng làm Hậu, nhưng việc vắng cơ thiếp...

Hoắc Kỳ: A... A...

【 Lễ bộ Thượng thư, nằm liệt giữa đường 】

【 Bối cảnh âm nhạc: Vạn ~ vạn ~ không nghĩ tới ~ trăm triệu không nghĩ tới ~】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.