Edit: Mai Thái phi
Beta: Du Phi
Đại Tướng quân Tịch Viên trình một đạo tấu chương đến trên bàn của Hoàng đế, Hoàng đế không rõ nội tình cầm lấy xem. Nhưng càng đọc, thần sắc lại càng âm trầm, đến mức làm cho cung nhân hầu hạ hai bên cũng không dám lên tiếng, cẩn thận mà chờ, qua hồi lâu, Hoàng đế mới khép tấu chương kia lại, phân phó: “Truyền Đại Tướng quân Tịch Viên.”
Lập tức có người đi truyền chỉ, ba khắc sau, Tịch Viên vào cung yết kiến.
Khi tới trước Tuyên Thất điện, Tịch Viên ngẩng đầu nhìn, thấy Hoàng đế đã chờ tại bậc thang của cửa đại điện, Tịch Viên trầm xuống, bước lên bậc thang.
“Bệ hạ.” Tịch Viên ôm quyền vái chào. Sau khi thật lâu không có tiếng động, cuối cùng cũng nghe thấy Hoàng đế thở dài: “Tướng quân có ý tứ gì?”
Tịch Viên im lặng một lát, nói đúng sự thật: “Ý tứ của thần, đã hoàn toàn viết rõ trong tấu chương.”
“Tướng quân làm như thế thì Lan Vi làm sao bây giờ?” Hoắc Kỳ lại nói: “Nếu trẫm chuẩn tấu, nhất định Lan Vi sẽ oán trẫm.”
Tịch Viên trầm tư, lát sau gật đầu nói: “Không bằng... Để cho thần nói chuyện với nàng?”
...
Tịch Lan Vi nhàn rỗi tản bộ lần đầu tiên thấy cung nhân ngự tiền vội vàng tìm người. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, đành phải mang theo An Ngọc đi theo họ trở về.
Khi đến bên ngoài Tuyên Thất điện, mới nghe nói nguyên nhân là do phụ thân tiến cung, tuy là có chút bất an không nói nên lời, nhưng Lan Vi vẫn cười nói với An Ngọc một câu: “ Ngoại tổ phụ tới.”
An Ngọc ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời, rất là cao hứng.
...
Mẫu tử hai người cùng nhau vào điện, Hoàng đế ngồi ngay ngắn trước bàn, Tịch Viên cũng ngồi vào chỗ, từng người phẩm trà, cũng không ai nói lời nào, an tĩnh đến quỷ dị.
“...” Tịch Lan Vi giật mình nhìn nhìn hai người, theo trực giác của nàng nếu lúc này đến chào hỏi cũng không thích hợp, đơn giản trực tiếp mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hai người đặt chung trà xuống, cùng nhìn nhau, nhất thời cũng chưa lên tiếng.
Nàng lại nói: “Làm sao vậy?”
“Xem cái này.” Hoắc Kỳ đặt bản tấu chương kia trên mép bàn, Tịch Lan Vi không rõ ý gì, tiến lên cầm lấy xem. Mở ra nhìn đã nhận ra là chữ viết của phụ thân, lại tỉ mỉ đọc nội dung, nàng cảm thấy cả người lạnh đi, ngạc nhiên nhìn về phía Tịch Viên: “Phụ thân ngài...”
Nàng lại nhìn về phía Hoắc Kỳ, trong lòng phảng phất như một cuộn chỉ rối, cũng không biết hỏi ai là thích hợp.
“Không phải ý tứ của trẫm.” Hắn bình đạm giải thích một câu, lại cùng nàng nhìn về phía Tịch Viên. Tịch Viên đặt chung trà xuống, gật đầu nói: “Là ý của chính vi phụ.”
Tịch Lan Vi hít một hơi khí lạnh.
Nàng lại nhìn tấu chương trong tay, đặt trở lại bàn, bước nhanh về hướng Tịch Viên, tràn đầy khó hiểu hỏi: “Phụ thân ngài vì cái gì...” Nói đến đây nàng hơi ngừng một chút, sau đó chuyển qua cách nói khác: “Chính là vì để cho con bước lên Hậu vị sao? Ngài đây là đang giúp con sao... Nếu cứ như thế mà truyền ra ngoài, chẳng phải là để người trong thiên hạ cảm thấy con bất hiếu sao!”Tịch Viên cười ôn hòa nghe nàng nói xong, lắc đầu than nhẹ, hỏi lại nàng: “Vậy con phản đối như vậy lại là vì cái gì? Là vì tẫn hiếu ư? Nhưng con cho rằng, để phụ thân tiếp tục làm Đại Tướng quân, đó là tẫn hiếu sao?”
Tịch Lan Vi ngưng trệ, trong lòng lặp lại và cân nhắc lời ông nói, khó hiểu trong mắt lại tăng thêm một phần.
Tịch Viên cười cười, nhìn về phía Hoắc Kỳ, gật đầu dò hỏi: “Bệ hạ có thể tạm lánh mặt không?”
Hoắc Kỳ gật đầu, không nói gì nữa, rời khỏi chỗ ngồi đi ra ngoài. Khi đi qua An Ngọc thì ôm con bé lên, cười nói: “Lát nữa lại trở về gặp ngoại tổ phụ.”
An Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, được phụ thân ôm đi ra ngoài cũng không quên hướng về phía mẫu thân và ngoại tổ phụ mà vẫy vẫy tay.
...
Tất nhiên cung nhân trong Tuyên Thất điện cũng thức thời mà thi lễ lui ra, trong điện lâm vào an tĩnh, Tịch Viên liếc mắt thấy một cái ghế ở bên kia bàn, nói với nữ nhi: “Ngồi đi.”
Tịch Lan Vi trầm mặc, đi qua ngồi xuống, Tịch Viên nói: “Từ quan là ý tứ của bản thân ta, không có quan hệ với bệ hạ.”
“... Con biết.” Tịch Lan Vi đáp một câu, ấn đường lại khóa càng sâu: “Nhưng phụ thân ngài không cần phải...”
“Cái gì mới là ' tất yếu '?” Tịch Viên cười nhìn về phía nàng: “Con cho rằng phụ thân là vì để cho con thuận lợi lên Hậu vị mới từ quan sao? Cũng không phải.”
“Chỉ là ngài...” Nàng hòa hoãn lại, chăm chú nhìn phụ thân: “Nếu không phải việc này, ngài tuyệt đối sẽ không làm vậy.”
“... Nói như vậy cũng đúng.” Tịch Viên gật đầu, không hề phủ nhận. Rồi sau đó ông lại nói: “Cho nên việc này xem như là một cơ hội, nhưng không phải là nguyên nhân chính.”
“Vậy có ý tứ gì?” Chân mày Tịch Lan Vi nhíu chặt, trên mặt vẫn có chút trắng đến mất tự nhiên, rõ ràng ẩn chứa cả lo lắng và không vui.
“Ta đã sớm không muốn làm Đại Tướng quân này — thật sự đã suy nghĩ nhiều ngày. Chẳng qua ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cơ hội nào thích hợp để nhắc tới việc này, cho nên mượn việc của con vậy.” Tịch Viên tâm bình khí hòa mà nói, nói xong thêm vài phần ý cười: “Ta biết con thật sự muốn tẫn hiếu, cảm thấy trong lòng băn khoăn, không phải sợ người trong thiên hạ nghị luận.”
Tịch Lan Vi khẽ gật đầu, yên lặng nghe phụ thân tiếp tục nói.
“Cho nên con hãy làm theo tâm tư của vi phụ đi...” Tịch Viên nhẹ nhàng nói: “Ta cũng đã nói với con từ trước, không có chiến sự gì, trong triều tướng lãnh trẻ tuổi cũng nhiều, có chút không thú vị. Ta nắm giữ binh quyền nhiều năm như vậy, đừng nói là con, ngay cả bệ hạ cũng sẽ cố kị tâm tư của ta — cho nên lần trước mới phái ta đi xuất chinh.”
Tịch Lan Vi gật đầu thừa nhận. Lần trước, xác thực Hoắc Kỳ cũng nói như thế này với nàng — nàng vì an toàn của phụ thân mà liên tiếp khuyên hắn đừng cho ông xuất chinh, lại chưa chắc đã cùng suy nghĩ với hắn.
“Chính là như thế, đối với Đại Hạ sẽ tốt hơn sao?” Tịch Viên chậm rãi lắc đầu: “Đương nhiên bệ hạ cũng không phải là hôn quân, biết uy tín của ta ở trong quân cũng đủ, tất nhiên sẽ không bại trận, mới có thể luôn để cho ta nắm giữ binh quyền này — nhưng tướng lãnh trẻ tuổi cũng luôn yêu cầu phải rèn luyện. Có ta ở đây này đè nặng, sẽ luôn vướng chân vướng tay.”Tịch Lan Vi an tĩnh mà nghe, một mặt thừa nhận ông nói rất đúng, một mặt lại khó tránh khỏi cân nhắc tỉ mỉ... Trong lời nói đó, đến tột cùng có bao nhiêu là suy nghĩ thật sự của ông, lại có bao nhiêu chỉ là lấy để an ủi nàng, khiến nàng bình tĩnh tiếp thu lý do thoái thác này.
“Lại nói... Ta cũng không còn trẻ.” Tịch Viên cười rộ lên: “Trong tâm luôn có chút suy nghĩ lá rụng về cội, cũng không còn quá bận tâm như năm xưa. Xuất chinh lần trước, ta thật đúng là lo lắng một phen, nếu như chết ở trên chiến trường không về được thì phải làm sao bây giờ.”
Khẩu khí khiến nàng không thể không tin, sau khi Tịch Lan Vi nghe xong, chỉ có thể cười khan gật đầu.
“Cho nên a... Không nên chấp nhất với hư danh này kia. ' Tướng quân ', ' anh hùng ' này nọ đều không quan trọng.” Tịch Viên than ngắn một tiếng: “Có khi thậm chí ta cảm thấy, những chiến công đó, còn có trên dưới cả nước hô to, đều không so được với hiện giờ nghe A Ngọc gọi ta một tiếng ngoại tổ phụ.” Tịch Viên suy nghĩ cảm thấy không quá thích hợp, sợ nàng không vui, lại tiếp tục nói một câu: “Còn có con gọi ta một tiếng phụ thân...”
Thần sắc của Tịch Lan Vi thực sự rất phức tạp, muốn khuyên vài câu lại không biết khuyên như thế nào. Vì thế nàng im lặng một lúc, dường như Tịch Viên đang đợi phản ứng của nàng, thấy không chờ được, liền đơn giản đứng lên định rời đi, suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Lan Vi, nếu con muốn tẫn hiếu, cấp cho phụ thân nhiều thêm mấy đứa ngoại tôn, ngoại tôn nữ càng tốt, vị trí Đại Tướng quân, giữ lâu rồi ngán. Đặc biệt khi không có chiến sự, có chút cảm giác ' thân tại kì vị, bất mưu kì chính ' [1].”
[1] Thân tại kì vị, bất mưu kì chính (身在其位不谋其政): Câu nói này được sửa lại từ câu Bất tại kì vị, bất mưu kì chính (不在其位,不谋其政, câu trong Luận ngữ, Tử viết. Chưa đảm nhiệm chức vụ này, thì chưa nghĩ qua những việc mà chức vụ này phải đảm đương) nghĩa là thân ở vị trí này nhưng lại không nghĩ đến những việc mà vị trí này phải đảm đương.
....
Khuyên cũng không thể khuyên. Tịch Viên không nói đạo lý gì lớn lao, chỉ nói đây là mong muốn trong lòng của ông, kể từ đó, nếu nàng lại ngăn trở mới thật sự là bất hiếu.
Trong lòng nàng rối loạn, ánh mắt thoáng nhìn Hoắc Kỳ đã đi đến trước mặt, lại không có An Ngọc đi cùng.
Nàng giật mình: “A Ngọc đâu rồi?”
“Cùng đi chơi với nhạc phụ đại nhân rồi.” Hắn vừa cười nói, vừa thản nhiên ở ngồi xuống bên cạnh nàng: “Như thế nào rồi?”
Tịch Lan Vi lắc đầu, lộ vẻ không thể làm gì mà thở dài: “Thần thiếp không biết...”
“... Nàng không biết cái gì?” Hắn hỏi nàng.
“Không phân biệt được đến tột cùng là ông ấy thật sự ngán chức Đại Tướng quân này, hay là chỉ dỗ thần thiếp.” Nàng cười khổ nói: “Từ nhỏ đến lớn, phụ thân luôn thương yêu thiếp, chỉ sợ lần này cũng vậy.”
“Cũng không có gì không tốt.” Hoắc Kỳ cười nhạt, đón nhận ánh mắt của nàng, ôn hòa nói: “Vẫn là về việc tẫn hiếu của nàng — cái gì mới là hiếu thuận? Làm cho trong lòng ông được thoải mái, mới thật sự là hiếu thuận.”
“Nhưng nếu ông ấy nói như thế vì muốn dỗ thiếp...”
Đó chính là uất ức bản thân, sao có thể “Thoải mái trong lòng” được?
“Đối với ông ấy mà nói, nàng là nữ nhi, so với các mặt khác nàng đều quan trọng hơn.” Hoắc Kỳ mỉm cười, nói ra làm Tịch Lan Vi nhất thời có chút phát ngốc, hắn vẫn tiếp tục nói: “Cá và tay gấu khó mà có hết được, khi bỏ bớt một bên, trong lòng không vui là khó tránh khỏi. Nhưng có thể chăm sóc thật tốt cho bên kia, nhìn nàng và A Ngọc bình an, ước chừng ông ấy càng để ý điều này hơn.”
Tịch Lan Vi gật đầu một cái, thử tiếp nhận mỗi một câu hắn nói, lại suy nghĩ lời nói vừa rồi của phụ thân — đúng vậy, nếu như ông thật sự giữ chức vị này, trong một lần chiến tranh mà chết trận sa trường, ngay cả thi cốt cũng không thể tìm được...
Thật sự đáng sợ.
Từ khi trọng sinh đến nay, rốt cuộc trong số những việc mà nàng kiên định phải làm thì có một điều, đó là muốn phụ thân được bình an.
“Đại Tướng quân là một người đỉnh thiên lập địa [2].” Hoắc Kỳ nghiêm túc nói: “Nàng hãy tin tưởng quyết định này của ông là đúng, không chỉ vì tốt cho ta và nàng, mà đều tốt đối với mọi người.”
[2] Đỉnh thiên lập địa (顶天立地): Đầu đội trời, chân đạp đất.
...
Cảm thấy trong điện bị đè nén, Tịch Lan Vi muốn ra ngoài hít thở không khí.
Nàng kéo tay Hoắc Kỳ cùng nhau đi ra cửa điện, đúng lúc mặt trời xuống núi, ánh chiều tà như máu, ánh nắng đỏ ửng cả một mảnh trời.
Tiếng cười truyền đến, nàng dời ánh mắt xuống, liếc mắt thấy A Ngọc đang chạy đuổi theo ngoại tổ phụ dưới bậc thềm. Tuy là Tịch Viên cố ý đùa con bé không cho nó đuổi kịp, nhưng vẫn luôn thật cẩn thận mà che chở, sợ con bé bị quăng ngã.
Tịch Lan Vi còn nhớ loáng thoáng việc của mấy năm trước.
Là việc khi còn nhỏ, chuẩn xác mà nói, là việc ở đời trước.
Phụ thân cũng thường xuyên chơi đùa với nàng như vậy, nàng không đuổi kịp, thường xuyên tức giận đến khóc lớn dậm chân, hiện giờ nghĩ lại... Thật ra không có một lần nào ham chơi mà bị té ngã.
Hài tử tuổi còn nhỏ, bước đi không tốt là việc thường xuyên, nhưng không một lần nào bị té ngã, chỉ có thể là bởi vì trưởng bối trông nom và chăm sóc rất chu đáo.
“Khi đó phụ thân xuất chinh, thần thiếp ở nhà chờ, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.” Nàng không tự chủ được mà lẩm bẩm nói, cảm giác Hoắc Kỳ ở bên cạnh đang ngẩn ra, lại tiếp tục nói: “Nhũ mẫu muốn mang theo thần thiếp đi chơi thần thiếp cũng không chịu, càng đừng nói đến hạ nhân khác trong nhà.”
Cũng vì điều này, khi nàng lớn lên một chút, lúc càng hiểu chuyện, Tịch Viên tìm Thu Bạch và Thanh Hòa làm bạn với nàng.
“Kỳ thật nghĩ lại... Phụ thân tuy vẫn luôn che chở quốc gia, nhưng cũng là muốn chăm sóc gia đình.” Nàng cười, mang theo vài phần ý tứ tự an ủi mình, thở dài: “Vậy làm theo ý của ông ấy đi... Lại qua mấy năm nữa, ngoại tôn, ngoại tôn nữ vui đùa dưới gối, nhất định ông sẽ hạnh phúc.”