Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 111: Chương 111: Có rồi?




Editor: Aubrey.

Chờ Thái đại nhân bọn họ đi rồi, đêm đó, Dư Thanh Trạch tới nhà trưởng thôn thương lượng việc lúc sáng.

“Chuyện tốt!” Trưởng thôn nghe xong, dậm chân kích động nói.

Bình thường, các thôn dân rất hiếm khi được gặp những người có địa vị cao, một số trường hợp thì cả đời chỉ được gặp một vị quan duy nhất là Huyện lệnh đại nhân, thậm chí còn có người chưa bao giờ được gặp bất kỳ vị quan nào. Nếu Tri phủ đại nhân không tới tìm Dư Thanh Trạch, bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp ông. Hôm nay, Tri phủ đại nhân tới đây, còn trò chuyện với bọn họ, hỏi bọn họ có cuộc sống như thế nào. Hơn nữa, Tri phủ đại nhân còn là Thái đại nhân mà bọn họ rất yêu quý, ai nấy cũng phấn khích.

Hiện tại, đột nhiên nói máy giã gạo có thể trình lên Hoàng Thượng, khiến cho bọn họ kích động đến nỗi không biết nên phản ứng như thế nào.

Đại Kiện hoài nghi hỏi: “Có điều, Dư đại ca, cái này thật sự được Hoàng Thượng để mắt đến? Được Đương Kim Thánh Thượng khen ngợi?”

Dư Thanh Trạch đáp: “Cái này thì phải xem Hộ Bộ và Công Bộ, còn phải dựa vào Thái đại nhân. Đương Kim Thánh Thượng rất quan tâm đến cuộc sống của dân chúng, vấn đề nông cụ hẳn là cũng khá quan trọng.”

Nghe vậy, trưởng thôn, Đại Kiện và Đại Tráng đều cười rộ lên. Hoàng Thượng à…

Dư Thanh Trạch cười nói: “Trưởng thôn, theo ta nghĩ, nông hộ bình thường không mua nổi máy giã gạo. Sau này, máy thổi hạt thóc càng đắt hơn, chắc chắn người mua không nhiều, chỉ có những gia đình dư giả mới mua nổi. Hay là, chúng ta vẽ một bản vẽ trình lên Thái đại nhân đi?”

Trưởng thôn gật đầu: “Cái này ngươi quyết định đi, vốn dĩ mấy bản vẽ đó là do ngươi nghĩ ra, ngươi tình nguyện tới đây thương lượng với ta là ta đã vui lắm rồi. Còn nữa, đây là chuyện tốt, bọn ta làm ra cũng bán không được bao nhiêu. Với lại, có thể sẽ có người từ nơi khác tới mua, đánh hạt thóc mệt như vậy, có thể giúp thôn dân nhẹ nhàng một chút cũng tốt.”

“Vậy được rồi, ta sẽ nói lại với Thái đại nhân.”

Đêm đó, Dư Thanh Trạch phác thảo máy giã gạo, còn căn cứ theo tính toán khi Đại Kiện làm mà chỉnh sửa lại một chút. Sau đó, hắn tiếp tục vẽ bản vẽ của giường lúa, máy thổi hạt thóc, xe đẩy và xe goòng.

Giữa trưa ngày hôm sau, Dư Thanh Trạch ăn trưa xong, đi vào thành. Tới huyện nha, Tri phủ đại nhân đã về nhà ăn cơm, chưa trở lại, hắn đợi một hồi mới thấy ông tới.

Thái đại nhân và Tôn tiên sinh xem bản vẽ, vô cùng vui vẻ, Tôn tiên sinh cầm bản vẽ của máy thổi hạt thóc nghiên cứu.

Sau khi bàn bạc xong, Dư Thanh Trạch trở về, buổi chiều còn phải thu hoạch.

Thu hoạch xong, Dư Thanh Trạch và Thường gia gia bắt đầu gieo mầm khoai tây, chờ cây sinh trưởng. Đến lúc đó, bọn họ sẽ cho thôn dân trồng, vì đợt khoai tây trước không nhiều, nên chỉ trồng cho nhà mình.

Bốn ngày trôi qua, mọi người đã thu hoạch sắp xong rồi, còn lại có thể để cho người trong nhà thu, hai hán tử xắt rau đã nhờ thôn dân hỗ trợ thu hoạch số hạt thóc còn lại. Cuối cùng, đến ngày thứ năm, bọn họ theo thời hạn trở lại làm việc.

Còn các thôn dân, sau khi thu hoạch xong, bắt đầu đào khoai lang, rồi chế biến miến khoai lang. Chờ nhiệt độ không khí hạ thấp một chút, Dư Thanh Trạch nói tới lúc đó có thể tiếp tục làm đồ khô.

Trước kia, mùa đông là mùa nhàn rỗi nhất, hiện tại cả bốn mùa đều bận rộn. Nhưng bởi vì có tiền, nên mọi người đều vui vẻ.

Trong thành, tiệm ăn vặt và tửu lâu khai trương cùng một lúc, mọi người bắt đầu vùi mình vào làm việc.

Đến tháng mười, nhiệt độ không khí giảm xuống, thời tiết mát mẻ ban đầu dần chuyển sang se lạnh.

Buổi sáng, lúc Nhạc ca nhi đang đánh răng, đột nhiên cảm thấy dạ dày có vấn đề. Y cau mày đè lại, uống nước cố áp xuống, nhưng vẫn nhịn không được, nôn ra.

Đáng thương Nhạc ca nhi, sáng chưa kịp ăn gì, dạ dày trống trơn, không có gì để nôn ra, nên chỉ nôn toàn dịch dạ dày.

“Sao vậy? Sao lại nôn? Dạ dày không thoải mái sao?” Dư Thanh Trạch từ trong phòng bước ra, nghe tiếng nôn của Nhạc ca nhi, hắn nhanh chóng chạy ra vuốt lưng cho y.

Nhạc ca nhi lắc đầu, đưa bàn chải đánh răng cho Dư Thanh Trạch cầm. Sau đó lại khom lưng, nôn tiếp, lần này ngay cả mật vàng cũng nôn ra.

“Có phải tại hai ngày nay bị cảm, ăn gì làm hư bụng rồi không?” Dư Thanh Trạch đặt bàn chải đánh răng lên cái ghế ở bên cạnh, vẫn giữ tay vuốt lưng cho Nhạc ca nhi.

Một lát sau, Nhạc ca nhi nôn xong, uống nước súc miệng, ngẩng đầu, hốc mắt đỏ đỏ, nước mắt bị ép chảy ra, trông rất đáng thương. Y không biết tại sao mình lại nôn, y không bị cảm lạnh, cũng không ăn gì bậy bạ cả.

Dư Thanh Trạch lau khoé mắt cho y, nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi gặp đại phu.”

Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Không cần, vừa rồi chỉ hơi tức ngực một chút nên mới nôn, bây giờ nôn xong thấy dễ chịu hơn rồi.

Dư Thanh Trạch lo lắng: “Vẫn nên đi khám đi.”

Không sao, không còn vấn đề gì nữa. Nhạc ca nhi khoa tay đáp, y bình ổn nhịp thở, sau đó lấy bàn chải tiếp tục đánh răng.

Thấy y thật sự đã ổn, Dư Thanh Trạch cũng đi rửa mặt, nhưng vẫn để mắt tới tình trạng của Nhạc ca nhi. Hắn nghĩ, nếu còn như lúc nãy, hắn sẽ dẫn y đi tìm Lý đại phu.

Hai người rửa mặt xong, đóng cửa, đi ra tiệm ăn sáng.

Dư Thanh Trạch bưng một chén cháo thanh đạm cho Nhạc ca nhi, sau đó mới đi lấy điểm tâm cho mình. Nhưng chỉ vài giây sau, còn chưa kịp ăn, Nhạc ca nhi lại ôm miệng chạy ra hậu viện.

Dư Thanh Trạch thấy vậy, nhanh chóng đuổi theo.

Sướng ca nhi sửng sốt, cũng chạy ra hậu viện.

Đến khi đến hậu viện, y thấy Nhạc ca nhi vừa chống một tay lên tường, vừa che bụng nôn khan, nhưng không nôn ra được gì.

Sướng ca nhi hỏi: “Nhạc ca nhi làm sao vậy?”

Dư Thanh Trạch lắc đầu: “Không biết, sáng hôm nay cũng bị như vậy một lần. Chắc y cảm lạnh rồi, đợi lát nữa ta dẫn y đi đại phu.”

“Vậy đi, nhớ phải đi đó.” Sướng ca nhi dặn dò.

“Được rồi, ngươi đi làm việc đi.” Dư Thanh Trạch nói.

Sướng ca nhi đến nhà bếp, vừa lúc gặp phải A ma của mình.

A ma của Sướng ca nhi kéo y lại: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Sướng ca nhi đáp: “Nhạc ca nhi nôn, nhưng không nôn ra được gì cả, chỉ nôn khan thôi, trông y rất khó chịu. Dư lão bản nói lát nữa sẽ dẫn y đi tìm đại phu.”

“Nôn khan?” A ma của Sướng ca nhi sửng sốt, sau đó, ông bắt đầu cười rộ lên.

Sướng ca nhi nhíu mày hỏi: “A ma, Nhạc ca nhi bị bệnh, sao người lại vui như vậy?”

Ông chỉ cười, không đáp.

Chờ Nhạc ca nhi nôn xong rồi, ông mới nhân cơ hội kéo y về phòng, Sướng ca nhi thấy vậy cũng đi theo.

Nhạc ca nhi nghi hoặc nhìn hai người, khoa tay hỏi: Sao vậy?

Sướng ca nhi lắc đầu, cũng nhìn A ma của mình.

https://aubreyfluer.wordpress.com

A ma của Sướng ca nhi hỏi: “Nhạc ca nhi, ngoại trừ nôn khan, bệnh trạng của ngươi còn có phản ứng nào khác không?”

Nhạc ca nhi khoa tay đáp: Có hơi tức ngực.

Sướng ca nhi giải thích.

Ông lại hỏi: “Gần đây có bị cảm lạnh hay ăn phải thứ gì bậy bạ không?”

Nhạc ca nhi nhớ lại, mấy ngày nay chỉ ăn uống bình thường. Nếu là cảm lạnh, gần đây nhiệt độ không khí đang giảm xuống, y có mặt thêm áo, nên cũng không thấy lạnh.

Y lắc đầu.

A ma của Sướng ca nhi thấy vậy, cười rộ lên, nhìn đến nốt ruồi đỏ giữa trán y, duỗi tay ra sờ, hỏi: “Có phải dạo này ngươi cảm thấy nốt ruồi giữa mày hơi ngứa không?”

Nhạc ca nhi sờ nốt ruồi của mình, lắc đầu, cũng không có.

Sướng ca nhi nghi hoặc nhìn hai người, thấy A ma của mình sờ dựng chí của Nhạc ca nhi, y giật mình, kinh ngạc hỏi ông: “A ma, ý của người là Nhạc ca nhi mang thai, có bảo bảo?”

A ma của Sướng ca nhi gật đầu: “Ta nghĩ như vậy, bọn họ đã thành thân hơn nửa năm rồi, cũng nên có. Có điều, dựng chí của nó không bị ngứa.”

Lúc ca nhi mang thai, ba tháng đầu trong thời gian mang thai, thai nhi chưa ổn định, dựng chí giữa mày sẽ bị ngứa. Màu đỏ càng tươi thì sẽ rất ngứa, qua ba tháng, thai nhi ổn định rồi, thì sẽ không ngứa nữa, đây là đặc điểm rõ ràng nhất khi ca nhi mang thai.

Nhạc ca nhi nghe vậy, ngẩn ra, y theo bản năng nhìn xuống bụng của mình.

Có bảo bảo?

Y bất giác đưa tay sờ bụng, bình bình thản thản, không thấy có gì khác.

Trong này có bảo bảo sao? Y có bảo bảo của phu quân?

Nghĩ đến đây, Nhạc ca nhi vui vẻ.

Có điều, dựng chí của mình rất ảm đạm, không phải rất khó mang thai sao?

Hơn nữa, dựng chí của mình cũng không ngứa, có lẽ là, không phải đâu?

Chưa có ca nhi nào có dựng chí ảm đạm như y, nhưng y có biết một người có dựng chí đậm màu hơn y một chút, vẫn không sinh được hài tử.

Nghĩ đến đây, tay đang vuốt bụng của Nhạc ca nhi khựng lại, dần dần nắm chặt, rồi lặng lẽ buông xuống.

Sướng ca nhi suy nghĩ, cũng đưa tay sờ dựng chí của Nhạc ca nhi: “Dựng chí của y ảm đạm như vậy, có lẽ sẽ không biểu hiện ra ngoài. Hay là, Nhạc ca nhi không cảm giác được?”

A ma của Sướng ca nhi nghe xong, cảm thấy cũng có lý, nói: “Cái này cũng có khả năng, lúc trước thúc sao của ngươi mang thai. Mang thai hơn ba tháng, mà không có cảm giác dựng chí của mình ngứa.”

“Đúng vậy, có thể lắm.” Sướng ca nhi nói.

Nhạc ca nhi nghe vậy, trong lòng nhảy dựng, cảm giác chờ mong lại dâng lên.

“Chúng ta ở chỗ này nghĩ cũng vô dụng, mau đi tìm đại phu đi, để đại phu chẩn bệnh là biết thôi.” A ma của Sướng ca nhi nói.

Sướng ca nhi gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng ta không cần đoán mò, để Dư lão bản dẫn ngươi đi tìm đại phu.”

Sướng ca nhi xoay người, định mở cửa ra, Nhạc ca nhi chợt cản y lại.

“Sao vậy?” Sướng ca nhi hỏi.

Nhạc ca nhi khoa tay.

Sướng ca nhi kinh ngạc: “Ngươi muốn ta dẫn ngươi đi tìm đại phu?”

Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Ngươi dẫn ta đi, tạm thời đừng cho Dư đại ca biết chuyện này.

Sướng ca nhi nhìn Nhạc ca nhi, chần chờ hỏi: “Ngươi sợ không phải như mình nghĩ?”

Ánh mắt của Nhạc ca nhi lấp loé một chút, nhẹ gật đầu.

Y không muốn Dư đại ca thất vọng, nếu không biết thì thôi, một khi đã biết thì sẽ mừng rỡ, đến khi đi khám thì không phải, chắc chắn Dư đại ca sẽ thất vọng. Có hy vọng rồi lại thất vọng, nếu là mình, trong lòng cũng sẽ khó chịu.

Sướng ca nhi gật đầu: “Được rồi, để ta dẫn ngươi đi.”

Ba người ra ngoài.

Dư Thanh Trạch đang chờ dưới tàng cây hoa quế, đang nói chuyện với Gia Bảo, thấy bọn họ đi ra, lập tức nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm đại phu.”

Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Ngươi ăn điểm tâm rồi đi làm việc đi, cả hai chúng ta không thể vắng mặt cùng lúc, lỡ như đi lâu, phải có người ở lại nấu ăn.

Dư Thanh Trạch đáp: “Bây giờ còn sớm lắm, đi đại phu xong rồi về còn kịp. Hơn nữa, công việc sao quan trọng bằng sức khoẻ của ngươi.”

Nhạc ca nhi nghe vậy, mặt đỏ lên.

Sướng ca nhi và A ma của mình nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên ý cười.

Nhạc ca nhi khoa tay nói: Để Sướng ca nhi dẫn ta đi là được rồi, Gia Bảo sẽ tạm thời tính tiền ở tiệm ăn vặt.

Dư Thanh Trạch nhíu mày.

Sướng ca nhi cũng nói: “Dư lão bản, để ta dẫn Nhạc ca nhi đi, không thể không quản hai quán ăn được. Ta hứa sẽ dẫn y đi gặp Lý đại phu, rồi dẫn y trở về nhà an toàn.”

Dư Thanh Trạch nhìn hai người, gật đầu nói: “Vậy được rồi, đại phu nói gì, khi về phải nói lại cho ta biết.”

Nhạc ca nhi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.