Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 112: Chương 112: Khiêu khích




Editor: Aubrey.

Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi cùng nhau đi tới Tể Nhân Đường.

Tể Nhân Đường chia ra làm hai phòng, đại sảnh thì làm nơi cho đại phu xem bệnh. Ngày thường, sẽ có hai đại phu chuyên đi xem bệnh tại nhà, bên ngoài đặt sẵn nhiều ghế cho bệnh nhân ngồi chờ đến lượt khám. Hiện tại, Lý đại phu thấy bên ngoài có rất nhiều bệnh nhân đang chờ, bọn họ đều muốn Lý đại phu khám.

Tiểu nhị của Tể Nhân Đường hỏi bệnh trạng của hai người, phát hiện không phải bệnh gì nặng. Lại hỏi bọn họ muốn tìm đại phu nào, rồi an bài hai người ngồi một bên chờ.

Trong lúc chờ đợi, Nhạc ca nhi lại chạy ra sau dược đường nôn lần nữa. Chưa ăn gì mà cứ nôn riết, dạ dày của y nóng không chịu được, vị đắng cứ quanh quẩn trong miệng, sắc mặt tái nhợt.

Sướng ca nhi đỡ y về, xin tiểu nhị một chén nước cho y uống, rồi mới nói: “Còn phải chờ thêm một lát nữa, ngươi dựa vào ta nghỉ ngơi một chút đi.”

Nhạc ca nhi thật sự rất khó chịu, một tay che bụng, nhíu mày dựa vào Sướng ca nhi, nhắm mắt lại chợp mắt.

Lại đợi thêm một hồi lâu.

“Người tiếp theo.” Lý đại phu ngồi sau cửa, lớn tiếng gọi.

“Hai vị, đến lượt rồi, mau vào đi.” Tiểu nhị nói với Sướng ca nhi.

Sướng ca nhi nghe vậy, lắc lắc Nhạc ca nhi: “Nhạc ca nhi, đến chúng ta rồi.”

Nhạc ca nhi mở mắt ra, vừa rồi y ngủ gật, nghe Sướng ca nhi gọi. Y đứng lên, đi vào cùng Sướng ca nhi.

Khi bọn họ đứng dậy, Thạch Sanh dẫn hạ nhân đi vào, trùng hợp phát hiện hai người đến xem bệnh, gã lập tức lặng lẽ đến gần bọn họ.

“Sanh phu lang?” Hạ nhân thấy vậy, nghi hoặc gọi.

“Suỵt!” Thạch Sanh dựng một ngón trỏ ra hiệu hạ nhân yên lặng, lặng lẽ đứng bên ngoài phòng khám.

Tiểu nhị thấy vậy, nhanh chóng đi qua nhỏ giọng nhắc: “Sanh phu lang, đây là nơi khám bệnh, để ta đưa ngài đi lấy thuốc.”

Thạch Sanh cười đáp: “Ta quen hai người này, là bằng hữu tốt của ta, ta rất lo lắng không biết bọn họ bị bệnh gì. Không sao đâu, ngươi đi làm việc đi, lát nữa ta sẽ đi lấy thuốc.”

Tiểu nhị khó xử nhìn gã: “Như vậy không ổn lắm…”

Thạch Sanh đặt một miếng bạc vụn vào tay tiểu nhị: “Không sao đâu, bên trong là Nhạc ca nhi của Dư Ký, ta quen mà, ngươi tiếp tục làm việc đi.”

Tiểu nhị nhìn bạc vụn trong tay, còn nghe gã nói không sai, đành đáp: “Nếu các ngài đã quen, vậy được rồi.”

Hắn nói xong, quay trở lại làm việc.

Trong phòng khám.

“Lý đại phu.” Sướng ca nhi chào một tiếng, đỡ Nhạc ca nhi ngồi xuống.

Lý đại phu nghe vậy ngẩng đầu, thấy là Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi. Ông ngạc nhiên, quan sát sắc mặt của hai người một chút, hỏi: “Thân thể của Dư phu lang không thoải mái?”

Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay giải thích.

Sướng ca nhi nói: “Từ sáng đến giờ y nôn khan rất nhiều lần, không nôn ra được gì, còn cảm thấy tức ngực.”

“À, vậy đặt tay lên đây, ta bắt mạch.” Lý đại phu nghe vậy, nói.

Nhạc ca nhi đặt tay lên gối, Lý đại phu cầm một cái khăn lụa để lên cổ tay y, bắt mạch cho y.

Tay còn lại của Nhạc ca nhi nắm vạt áo của mình, khẩn trương nhìn Lý đại phu, thấy ông nhíu mày, thầm giật mình một cái.

Sướng ca nhi thấy vậy, đưa tay vỗ lên mu bàn tay của y, an ủi.

Một lát sau, Lý đại phu bắt mạch xong, quan sát tròng mắt và lưỡi của y. Ông suy tư một hồi, sau đó mới bắt đầu viết phương thuốc.

Tâm trạng của Nhạc ca nhi trầm xuống, Lý đại phu có phản ứng như thế này, vậy không phải giống như mình nghĩ.

“Lý đại phu, thế nào?” Sướng ca nhi hỏi.

Lý đại phu nói: “Không sao đâu, Dư phu lang bị cảm lạnh, do bị dính gió độc, khiến cho dạ dày bị trào ngược. Ta viết đơn thuốc, nhớ chú ý giữ ấm cơ thể, uống thuốc vài hôm là sẽ khoẻ.”

Sướng ca nhi nghe vậy, nhíu mày hỏi: “Cảm lạnh?”

Lý đại phu gật đầu, vừa viết đơn thuốc, vừa nói: “Hiện tại không khí đột ngột giảm, rất nhiều người bị như vậy. Có người thì bị nhiễm phong hàn, có người thì bị choáng, một số thì bị nôn mửa, tiêu chảy.”

Nhạc ca nhi rũ mắt xuống, giấu đi sự thất vọng nơi đáy mắt.

Sướng ca nhi nắm tay y, nhỏ giọng nói bên tai y: “Nhạc ca nhi, dù sao cũng đã đến đây rồi, ngươi có muốn nhờ Lý đại phu xem không?”

Y đưa tay chỉ bụng và dựng chí của Nhạc ca nhi, ý là muốn Nhạc ca nhi hỏi Lý đại phu tại sao thành thân nửa năm rồi mà vẫn chưa mang thai, có cách nào giúp hay không.

Nhạc ca nhi sửng sốt, nhìn bụng của mình, cắn môi, gật đầu.

Sướng ca nhi cầm tay Nhạc ca nhi: “Ta hỏi giúp ngươi?”

Nhạc ca nhi gật đầu, chỉ có thể để cho Sướng ca nhi hỏi, Lý đại phu không hiểu mấy thủ thế của y.

Chờ Lý đại phu viết đơn thuốc xong, đưa cho bọn họ, dặn dò một số điều cần lưu ý, sau đó Sướng ca nhi mới hỏi: “Lý đại phu, bọn ta còn chuyện muốn hỏi.”

Lý đại phu nghi hoặc: “Ngươi cũng không khoẻ?”

Sướng ca nhi lắc đầu, dừng một chút, nói: “Là Nhạc ca nhi, y đã thành thân với Dư lão bản hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn chưa có hỉ, ta muốn nhờ ngài xem giúp y.”

Y thân là ca nhi chưa xuất giá, mà lại đi hỏi vấn đề này, thật sự có hơi xấu hổ. Nhưng vì Nhạc ca nhi, y chỉ có thể mặt dày mà hỏi.

Lý đại phu à một tiếng, nói: “Hoá ra là việc này. Nào, Dư phu lang, đưa tay cho ta, để ta xem lại.”

Nhạc ca nhi lại đưa tay ra.

Lần này Lý đại phu bắt mạch hơi lâu, cẩn thận nhìn dựng chí của y. Ông nhíu mày, suy tư một hồi, lắc đầu nói: “Không thể.”

“Lý đại phu, sao rồi? Không thể cái gì?” Sướng ca nhi hỏi, Nhạc ca nhi cũng sốt ruột nhìn Lý đại phu.

Lý đại phu vuốt râu, lắc đầu, nhíu mày đáp: “Vấn đề của Dư phu lang khá là kỳ quái, thận khí thì sung túc, khí huyết cũng đầy. Bệnh trạng ngoại trừ nôn mửa, còn lại vẫn bình thường, nhưng dựng chí của Dư phu lang thì quá ảm đạm. Màu sắc dựng chí của ca nhi sẽ đại diện cho tình trạng của dựng cung, điều này chứng tỏ dựng cung của Dư phu lang không ổn định, không dễ dàng hoài thai. Có điều, tình trạng này không khớp với mạch tượng, thật là kỳ quái…”

https://aubreyfluer.wordpress.com

Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi nghe xong, vẫn chưa hiểu.

Sướng ca nhi dứt khoát trực tiếp hỏi: “Vậy rốt cuộc có mang thai được không?”

Lý đại phu vẫn còn đang rối rắm chuyện mạch tượng không khớp, nghe vậy, ông lập tức trấn an bọn họ: “Có thể mang thai, các ngươi đừng lo lắng quá, ta nói không dễ mang thai không có nghĩa là không thể mang thai được. Vẫn có thể mang thai, chỉ là thời gian sẽ lâu hơn những người khác một chút, yên tâm đi, đứa trẻ chắc chắn sẽ tới.”

Nhạc ca nhi khoa tay.

Sướng ca nhi nói với Lý đại phu: “Có cách nào điều trị không? Uống thuốc có tác dụng không?”

Lý đại phu lắc đầu, nói: “Tình trạng hiện tại của Dư phu lang, lão hủ không thể kết luận, không thể tùy tiện kê thuốc. Như vậy đi, chờ bệnh nôn mửa của Dư phu lang khỏi, rồi quay lại đây để ta xem lại.”

Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi nghe vậy, gật đầu.

Lý đại phu lại nhắc nhở bọn họ: “Hằng ngày có thể uống canh để bồi bổ, người bình thường uống cũng được, rất có lợi cho cơ thể. Có điều, Dư phu lang chờ khỏi bệnh rồi hẵng uống.”

“Vâng, cảm ơn Lý đại phu.” Sướng ca nhi và Nhạc ca nhi cầm thuốc đi ra ngoài.

Vừa đi ra, hai người phát hiện Thạch Sanh đang đứng cạnh rèm cửa, còn đang cười khinh bọn họ.

Sướng ca nhi nhíu mày: “Sao ngươi lại ở đây?”

Thạch Sanh cười nhạo: “Ồ, sao ta không thể ở đây? Dược đường này là của các ngươi à?”

Nhạc ca nhi giật tay áo của Sướng ca nhi, ý bảo không cần chấp nhặt với người này.

Sướng ca nhi gật đầu, cùng Nhạc ca nhi đi qua quầy bên kia bốc thuốc.

Thạch Sanh cũng đi qua quầy bên kia, cầm phương thuốc trên tay đưa cho tiểu nhị, còn đặc biệt lớn tiếng nói: “Tiểu nhị, cho ta năm gói thuốc dưỡng thai.”

Nói xong, còn đắc ý liếc Nhạc ca nhi một cái.

Thuốc dưỡng thai?

Sướng ca nhi và Nhạc ca nhi nhìn nhau, theo bản năng nhìn xuống bụng của Thạch Sanh.

Thạch Sanh mang thai?

“Hửm? Nhìn cái gì? Có nhìn thì ngươi cũng không mang thai được đâu.” Thạch Sanh nở một nụ cười trào phúng.

Nhạc ca nhi nghe vậy, ngẩn ra, hai tay bất giác nắm chặt áo.

“Ngươi nói cái gì?!” Sướng ca nhi nghe vậy, bực lên: “Ngươi có sinh cũng không được lên làm chính phu đâu! Ngươi đắc ý cái gì hả? Sanh, phu, lang?!”

Từ hồi tháng bảy gặp lại Thạch Sanh, Sướng ca nhi đã đi hỏi thăm xung quanh, Thạch Sanh được gả cho lão bản ở quán ăn cách vách, nhưng không phải là chính phu, mà là tiểu phu lang. Tuy không biết tại sao gã lại được gả cho Giả lão bản, nhưng chỉ được danh phận tiểu phu lang, bấy nhiêu đây đã đủ để Sướng ca nhi đáp trả lại.

Quả nhiên, Thạch Sanh nghe vậy, sắc mặt tức khắc thay đổi, gã đưa tay muốn tát Sướng ca nhi. Sướng ca nhi tránh né, Thạch Sanh lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

“Này này này, các vị, các ngươi mau dừng tay, sao lại động tay động chân? Không phải hai bên quen nhau sao?” Tiểu nhị thấy bọn họ đánh nhau, lập tức chạy ra cản.

“Ai da, Sanh phu lang, ngài không sao chứ? Xin cẩn thận một chút, ngài đang có thai!” Hạ nhân của Thạch Sanh thấy vậy, vội vàng chạy lên đỡ, quay đầu nói với Sướng ca nhi: “Ngươi làm cái gì vậy? Sanh phu lang đang mang thai, nếu Sanh phu lang của bọn ta xảy ra chuyện gì, ngươi có bồi thường nổi không?”

Sướng ca nhi cười nhạo: “Vậy ngươi nói với y đừng sủa bậy, là y tự chuốc rắc rối.”

“Ngươi! Ta xé nát cái miệng tiện của ngươi!” Thạch Sanh nghe vậy, lại muốn xông lên. Hạ nhân nhanh chóng kéo gã lại, lớn tiếng nói: “Không được đâu Sanh phu lang! Xin ngài hãy vì tiểu thiếu gia, thiếu gia rất chờ mong tiểu thiếu gia được sinh ra.”

Thạch Sanh nghe hạ nhân nói như vậy, lạnh mặt đáp: “Buông ra, ta không sao.”

Hạ nhân khựng lại một chút, rồi buông ra.

Thạch Sanh hừ cười một tiếng, phủi y phục, sờ bụng của mình, nói với tiểu nhị đang đứng ngơ ngác ở một bên: “Thuốc dưỡng thai của ta đâu?”

“Đây, đây.” Tiểu nhị nhanh chóng đưa thuốc cho gã.

Sướng ca nhi thấy vậy, mắt trợn trắng.

Nhạc ca nhi kéo tay áo của y, lắc đầu. Sướng ca nhi gật đầu, xoay người chờ lấy thuốc.

Thạch Sanh cầm thuốc đưa cho hạ nhân, lại nói: “Đi thôi, chúng ta về hầm con gà mái không đẻ được trứng kia. Trứng mà cũng không đẻ được, giữ lại làm gì? Phí lương thực.”

“Ngươi!” Sướng ca nhi nghe vậy, nổi nóng, vén tay áo định đánh người. Cái tên Thạch Sanh này, sao miệng lưỡi lại chua ngoa đến vậy.

Nhạc ca nhi vội giữ chặt Sướng ca nhi, không cho y xông lên.

“Nhạc ca nhi, ngươi đừng kéo ta, cái người này thật sự ngứa đòn!”

Thạch Sanh liếc nhìn Nhạc ca nhi, cười nhạo, đắc ý dẫn hạ nhân rời đi.

Chờ đến khi hai người đi xa, Nhạc ca nhi mới buông Sướng ca nhi ra, khoa tay nói: Nếu làm y bị té, khiến y sinh non, dù chúng ta có nói lý như thế nào cũng vô dụng, thành ra chúng ta sai.

“Ngươi… Aiz! Ta biết rồi.” Sướng ca nhi thở dài, nói: “Ngươi đừng để ý mấy lời đó, Lý đại phu đã nói sớm muộn gì cũng sẽ có. Hơn nữa, không phải Dư lão bản đã nói hắn không để bụng chuyện có con sao? Ngươi đừng lo lắng, đừng nghĩ nhiều nữa, được không?”

Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay đáp: Ta biết rồi.

Biết thì biết vậy thôi, nhưng khi nhớ lại những lời nói của Thạch Sanh, nhìn bộ dạng của Thạch Sanh khi vuốt bụng, Nhạc ca nhi vẫn bị đả kích một chút.

Y rũ mắt, không để Sướng ca nhi thấy sự hâm mộ trong ánh mắt của mình.

Nếu mình và Dư đại ca cùng nhau có một đứa con, vậy thật tốt biết bao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.