[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng

Chương 1: Chương 1: Sơ Niệm bị lạc rồi. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Một tháng mùa mưa.

Làng Thanh Hà là một ngôi làng nhỏ nằm ở biên giới Tây Nam, ngôi làng cực kỳ xưa cũ, vẫn còn những khu rừng nguyên sơ nhất, lối sống lạc hậu nhất.

Bởi vì vị trí địa lý đặc biệt của nó, những năm này chỉ mới phát hiện đã nhanh chóng thu hút một lượng du khách tò mò đến thăm quan.

Sơ Niệm đến nơi này cũng không phải vì tò mò, cũng không phải vì để thư giãn đầu óc.

Năm nay là kỳ nghỉ hè năm thứ ba của cô, cô sắp bắt đầu chọn đề tài viết luận án tốt nghiệp.

Là một sinh viên sinh học, cô vô tình biết được một loại thực vật liên quan đến chủ đề mình học, nơi nó sinh trưởng chính là ở khu vực này.

Thế là trong lúc nghỉ hè cô đã tìm một hướng dẫn viên du lịch giàu kinh nghiệm, theo đoàn du lịch đến nơi này.

Sáng hôm sau khi đến ngôi làng, mưa đã ngừng lại. Hướng dẫn viên dẫn mọi người đi ăn sáng trong làng, sau đó chuyển mắt sang khu rừng lớn.

Đến hoàn cảnh sinh thái gần như nguyên sơ này, dường như tất cả mọi người đều mang trong mình sự tò mò và sợ hãi đối với khu rừng.

Phun thuốc chống côn trùng lên người, lại mang theo thức ăn và nước uống, hướng dẫn viên dẫn theo hơn hai mươi người chậm rãi đi vào rừng.

Trước khi vào rừng, hướng dẫn viên cầm máy nhắn tin dặn dò mọi người: “Theo sát đội ngũ, đừng hành động một mình, có yêu cầu gì thì cứ nói. Gặp chuyện không được la hét, sẽ dễ dẫn mãnh thú cỡ lớn đến. Tuy nói chúng ta đang đi dạo quanh rìa rừng rậm, nhưng không chừng gặp phải ai đó ra ngoài săn bắn. Nếu vô tình bị lạc thì dùng máy nhắn tin để kêu cứu, ở nơi này thì nó là công cụ liên lạc của các bạn.”

Dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, tất cả mọi người đã thử việc sử dụng điện thoại vệ tinh.

Lúc Sơ Niệm đang kiểm tra lại, một cô gái tóc ngắn vỗ vai cô, chào hỏi: “Này, chị ơi, chị có muốn đi theo chúng em không. Anh trai em từng đi du lịch rất nhiều nơi, có rất nhiều kinh nghiệm đấy.”

Dưới tình huống cả hai đều là người lạ, Sơ Niệm sẽ theo bản năng né tránh những người quá nhiệt tình này.

Cô lắc đầu nhắc nhở thân thiện: “Nơi này tương đối nguy hiểm, chúng ta nên theo sát hướng dẫn viên du lịch đi.”

Ý của cô rất rõ ràng, chúng ta nên nghe theo hướng dẫn viên du lịch, cho dù anh trai cô ấy đã đi nhiều nơi hơn nữa, thì cũng không quen thuộc với nơi này bằng hướng dẫn viên.

Cô bé là một người có tính cách cáu kỉnh, cô ấy nhỏ giọng “hừ” một cái rồi rời đi.

Không biết sau khi trở về cô bé nói cái gì, Sơ Niệm phát hiện đám người kia liếc mắt nhìn cô một cái mang ý không tốt, rồi rời khỏi đội ngũ đi về một phía khác.

Đi bộ hơn một giờ, lúc đám đông đã mệt mỏi, hướng dẫn viên dừng lại nói với mọi người: “Đây là điểm kết thúc của cuộc thám hiểm khu rừng, bên trong có thú nhỏ. Tiếp theo mọi người có một giờ tham quan tự do, không được vượt qua những nơi được đánh dấu ở phía trước, một giờ nữa chúng ta tập hợp tại đây.”

Hướng dẫn viên vừa nói xong, có người tò mò đi lại quan sát khắp nơi, cũng có người đã kiệt sức trải vải dã ngoại mang theo xuống đất, sau đó lấy trái cây đồ ăn vặt mang theo ra.

Những tháng này oi bức, nhưng ở đây lại mát mẻ và thoải mái, xứng đáng là địa giới du lịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.