[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng

Chương 2: Chương 2: Sơ Niệm bị lạc rồi. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hướng dẫn viên đứng bên cạnh lá cờ cao cao nói: “Mọi người tự cầm rác dã ngoại của mình về, không được vứt bừa bãi. Không được dùng bật lửa trong rừng, không được hút thuốc.

Không tìm được đường thì dùng máy nhắn tin gọi, tôi đi tìm các bạn.”

Trước khi đến Sơ Niệm đã nói với hướng dẫn viên chuyện cô muốn đi tìm cỏ sao, hướng dẫn viên dặn dò xong những điều cần chú ý thì đưa cho cô một cái la bàn, còn có bản đồ vẽ tay đơn giản: “Lần trước lúc tôi dẫn khách du lịch tới đây đã từng đi tìm một du khách lạc đường, từng gặp loại cỏ mà cô nói, hình dạng giống như ngôi sao năm cánh, phát ra ánh sáng giống đom đóm màu vàng nhạt.”

Cỏ sao có thể phát sáng, đây là đề tài nghiên cứu của cô.

Trong sách chỉ có dăm ba câu về loại cỏ này, Sơ Niệm thông qua giáo sư mới biết được từng có người nhìn thấy loại cỏ này ở nơi này. Lần này cô tìm hướng dẫn viên du lịch có kinh nghiệm nhất, muốn đào một gốc cỏ sao thực sự về làm nghiên cứu.

“Cảm ơn anh hướng dẫn viên.”

“Chú ý an toàn nhé.”

“Vâng ạ, em sẽ nhanh chóng quay về.” Sơ Niệm cười nhận lấy bản đồ, đi theo phương hướng của la bàn tìm tìm đường.

Vị trí trên bản đồ cách nơi này không xa, tầm khoảng mấy trăm mét, nếu có thể, được thì nửa giờ là đủ rồi, cô còn có thể trở về đội ngũ ăn chút gì đó.

Không ngờ đi được hai phút, cô lại gặp được mấy nam nữ một mình đến thám hiểm, tổng cộng chín người, năm nam bốn nữ, hình như cũng đang tìm cái gì đó.

Mấy người liếc nhìn cô một cái, người nào người nấy tự tách ra.

Sơ Niệm cũng không nghĩ nhiều, dựa theo ký hiệu trên bản đồ, tiếp tục tiến về phía trước.

Nghe nói trong thôn xóm tin vào Nữ Oa và là hậu nhân của bà ấy. Cho nên chữ hán do hướng dẫn viên viết có một loại tinh giản và cẩu thả khó nhận ra, giống như giáp cốt văn** xiêu vẹo vẹo vẹo, mới đọc khó phân biệt, một lúc lâu mới miễn cưỡng đọc hiểu.

**Giáp Cốt văn hay còn gọi là chữ Giáp Cốt, được khắc trên mai rùa và xương thú ở nhà Thương (thế kỷ 16 - 11 TCN).

Trong rừng rậm tương đối nhiều ngã ba, lúc đi bộ cần dùng một cây gậy không ngừng dò đường, đi hơn mười phút cô tinh mắt nhìn thấy một gốc cây có lá cây màu xanh nhạt hình dạng như ngôi sao năm cánh bị che khuất trong đó.

Lá cây màu xanh hình ngôi sao năm cánh, nổ tung tựa như sao đầy trời, hình cầu, lấy tay che lại nó sẽ sáng lấp lánh trong bóng tối. Nếu có gió thổi qua thì sẽ giống như ngôi sao lóe lên, lắc lư trong suốt.

Cô cẩn thận dùng xẻng cầm tay đào một gốc cây, bảo vệ gốc cây thật tốt, cho vào trong túi.

Nhưng lúc cô men theo đường cũ đi về, cô phát hiện ra hình như mình bị lạc.

Rõ ràng vẫn là vị trí tập trung vừa rồi, nhưng bây giờ xung quanh cô không có một người, quanh đây còn có sương mù lan tràn dày đặc.

Sơ Niệm mở máy nhắn tin ra, nói vào trong: “Hey hey, có ai không? Mọi người đi đâu vậy?”

Trong máy nhắn tin phát ra âm thanh rè rè, rõ ràng là tín hiệu mất liên lạc.

Cái này thật khủng khiếp.

Cô thậm chí có chút hối hận.

Tại sao không cùng thám hiểm với đám sinh viên đại học đó.

Nói như vậy ít nhất bây giờ cô sẽ không phải một mình, mờ mịt không biết nên đi đâu.

Bị lạc trong rừng, cách tốt nhất là liên lạc với những người khác càng sớm càng tốt. Nhưng Sơ Niệm thử hơn mười phút, máy nhắn tin vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, điện thoại di động cũng không có sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.