Màn đêm buông
xuống, sâu trong ngõ nhỏ, cửa hàng bánh ngọt Tucker vẫn còn đèn sáng.
Trong cửa hàng chỉ có một đôi tình nhân đã lâu không gặp, nắm tay nhau
tâm sự. Kimura Kiyoshi vừa lau bàn vừa không ngừng nhìn ra ngoài cửa,
Ichiru ra ngoài mua thức ăn từ chiều sao giờ vẫn chưa về? Không lẽ đã
gặp phải chuyện gì? Kimura Kiyoshi sầu lo. Qua khoảng mười phút, cuối
cùng hai người khách rốt cục tính tiền đi ra. Kimura Kiyoshi đi vào
quầy, tiếng chuông cửa tiệm vang lên, đang cởi quần áo làm việc, Kimura
Kiyoshi hô “Khách nhân, thật có lỗi, đã đến thời gian đóng cửa. Mời ngài ngày mai lại đến.”
Kimura Kiyoshi gập xong quần áo làm việc, cầm túi xách lên đứng dậy ra cửa… “Anh…?”
“Hình như không hoan nghênh ta” Kuran Kaname dạo bước tới một cái bàn ngồi
xuống, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ mặt bàn, phát ra tiếng vang cộc cộc,
giống như tiếng căng thẳng chấn động lòng Kimura Kiyoshi.
Kimura
Kiyoshi cố giả bộ trấn định, tận lực không nhìn khuôn mặt mà mình ngày
nhớ đêm mong. “Kaname sama” Em vẫn không tránh được ‘ ma trảo ’ của anh.
Kuran Kaname tựa hồ hiểu lòng Kimura Kiyoshi, khẽ nhấc khóe miệng cười yếu
ớt, lấy ra một cái bình thủy tinh màu đỏ, vừa lắc nhẹ nó vừa nói:
“Kiyoshi, ta đã xem thường em; đầu tiên là dùng một trò trẻ con lừa gạt
mọi người, làm cho người ta cảm thấy hành động của em rất đơn giản. Sau
đó em giả vờ khuất phục, để khiến ta thả lỏng phòng bị xuống; rồi sau đó em đắc ý chạy trốn thành công, đúng không?”
Kimura Kiyoshi
giương mắt nhìn thẳng vào hai tròng mắt tĩnh mịch tìm tòi nghiên cứu của Kuran Kaname, đáy mắt lộ ra sự chột dạ khiếp đảm, không nghĩ tới anh ấy lại có thể phân tích tinh chuẩn đến thế. Không sai, hôm đó tôi cố ý gọi điện thoại cho tòa soạn báo của Huyết tộc, mục đích đúng là muốn cho
Kuran Kaname hiểu rằng tôi chỉ có thể làm ra những ‘hành động trả thù’
ngớ ngẩn, sau đó giả vờ thỏa hiệp, đưa máu của mình cho Kuran Kaname.
Quả nhiên, Kuran Kaname đã nhượng bộ, tin rằng Shizuka Hiou sau khi thay đổi chỉ là một đứa trẻ con, rất đơn giản, rất dễ lừa dễ khống chế. Đêm
đó, sau khi giờ học liền kết thúc, Kimura Kiyoshi liền phát hiện Seiren
đã không còn giám thị mình nữa; thừa dịp này, tôi liền lặng lẽ mang theo Ichiru chạy khỏi học viện Cross.
Kuran Kaname nhìn hai tròng mắt linh động của Kimura Kiyoshi, trong mắt lóe lên sự hài hước “Lần này,
sẽ không dễ dàng chạy trốn như vậy đâu.” Nói xong, bình thủy tinh trong
tay liền hóa thành tro tàn.
Kimura Kiyoshi lui ra sau mấy bước,
rõ ràng cảm giác được lực lượng của Kuran Kaname tăng lên rất nhiều, sợ
rằng tôi đã không còn là đối thủ ngang tay của anh. Nếu sớm biết anh có
thể tìm được mình, Kimura Kiyoshi đã không đưa máu mình cho anh, đúng là hậu hoạn vô cùng; Kimura Kiyoshi thầm tính toán trong bụng, chẳng lẽ
tôi bây giờ chỉ có thể dùng tình cảm của mình để xin tha? Kaname… không
ai có thể đánh bại.
“Đừng mong chạy trốn, ‘ em trai ’ của em đã trở lại học viện Cross, Kimura — Kiyoshi.”
“Cái gì? Anh bắt Ichiru?”
Kuran Kaname quét mắt qua các loại bánh cake được đặt trong tủ kính, chỉ vào
một khối bánh cake anh đào bơ ba đỏ nói: “Cái này, không mời ta nếm thử
sao?”
Uy hiếp trắng trợn! Kimura Kiyoshi ngoan ngoãn lấy bánh
cake và nĩa ra, đặt xuống trước mặt Kuran Kaname. Kuran Kaname ý bảo tôi ngồi xuống, tôi đành ngồi đối diện.
Kuran Kaname thân sĩ dùng dĩa đâm từng khối bánh cake cho vào trong môi mỏng, nhẹ thưởng thức, ưu nhã cười nhẹ.”Vị rất ngon”
Kimura Kiyoshi sững sờ.
“Ta tới là để mời em trở lại học viện, đương nhiên điều kiện tiên quyết là em tự nguyện.”
Kimura Kiyoshi rũ mắt xuống, cửa hàng bánh ngọt yên tĩnh đến mức chỉ có thể
nghe thấy tiếng Kuran Kaname dùng nĩa đâm vào bánh cake. Kimura Kiyoshi
không nói gì, anh cũng trầm mặc. Chợt, Kimura Kiyoshi ngẩng đầu, nhìn
bánh cake đã bị giải quyết xong kia, kỳ quái nói: “Cái đó… ngon thật
sao?”
Hai tròng mắt Kuran Kaname lóe lên ánh sáng, khóe miệng khẽ nhấc, có chút tán thưởng “Ừ, những thứ em làm hẳn là đều rất ngon.”
Trong lòng Kimura Kiyoshi chấn động, khóe mắt chứa nước mắt, không nghĩ tới
anh lại có thể nhận ra được cái bánh cake này là tôi làm. Trong quầy đều là những khối bánh cake tinh xảo, chỉ có khối xấu xí này là chính là
tôi làm, lại là vào ba ngày trước. Hình dáng khó coi, mùi vị đại khái
cũng không ngon. Không nghĩ tới khối bánh cake ngay cả tôi cũng chán nản này lại có thể được anh ăn ưu nhã như vậy. Kimura Kiyoshi nhìn Kuran
Kaname ôn nhuận nở nụ cười, trong lòng không khỏi cảm khái: đây chính là thuần huyết đấy! ‘ ngụy thuần huyết ’ là tôi đây không thể có được.
Kuran Kaname giải quyết xong bánh cake, đứng dậy ưu nhã vươn tay phải đến
trước mặt Kimura Kiyoshi. Kimura Kiyoshi thấy tư thế tay như muốn mời,
tim đập rộn lên, trong đầu không ngừng tái diễn một câu nói: không lẽ
anh ấy thích tôi sao. Kimura Kiyoshi hưng phấn, trong đầu dần hiện ra
một trăm khả năng. Nhưng mỗi một cái đều cho ra kết quả là: Shizuka Hiou và Kuran Kaname = bác gái và cháu, là một sự ngăn cách không cách nào
vượt qua, đặc biệt là trong sự ngăn cách đó còn có một cái biển lớn được đặt tên là Yuki; vốn muốn đưa tay ra, tôi u buồn rụt về, tôi không thể
lại lựa chọn một cái đường khó đi như thế này nữa.
“Kaname, em
hiểu sự đau thương trong lòng anh, em biết địa vị không cách nào thay
thế của người kia ở trong lòng anh, em cũng biết rõ anh đối với người
kia hận sâu đến mức nào; nhưng em không giúp được gì trong những chuyện
đó. Em không có cách nào để giúp, việc em chỉ có thể làm, chỉ có cám ơn
anh ( ăn bánh cake của em), còn có máu của em (điều kiện tiên quyết là
sinh mạng không bị uy hiếp). Em bảo đảm em sẽ không làm Yuki bị thương,
sẽ không phá hỏng kế hoạch của anh; nếu như anh không tin lời em nói,
thì hãy để cho em sống ở đây, dùng thời gian để chứng minh, được không?”
“Ở trong lòng ta, em chẳng qua là chỉ là Kimura Kiyoshi.” Ánh mắt chân
thành nhìn cô gái đang ngồi, khẽ nhấc mi, bàn tay phải vẫn giơ lên.
Kimura Kiyoshi cau mày, tay trái run rẩy vươn ra, chạm đến bàn tay ấm áp kia.
Đứng dậy, bị người trước mặt ôm chặt vào trong ngực. Thân thể lạnh băng
giống như được bao phủ trong dòng suối ấm áp, rơi vào đó, không cách nào có thể kềm chế bản thân. Kuran Kaname vuốt ve mái tóc mềm mại hương
thơm của Kimura Kiyoshi, giọng nói mượt mà. “Có thể yên tâm giao em cho
anh để chứng minh không?”
Một câu nói, người trong ngực lập tức nước mắt doanh tròng, ôm nhau thật chặt, tham luyến hít thỏa thích mùi vị của anh…
——— ———— chuyển hình ảnh ——— ————
“Ai ai… Làm tôi sợ giật mình! Con ngựa kia thật đúng là nhạy cảm.” Ichijou
nhìn phiến đồng cỏ xa xa ngoài cửa sổ kia, dựa vào năng lực thị giác
nhạy cảm của vampire, tinh tường nhìn thấy rõ Yuki và một con ngựa đang… Ichijou nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, khẽ nhấc khóe miệng cảm khái: “Tớ
mới mở cửa sổ ra mà thôi, nó đã hí lên văng Yuki ra…” Ichijou nâng lên
cánh tay ngửi ngửi ống tay áo của mình, bất đắc dĩ nói “Trên thân thể
của chúng ta có mùi khiến ăn động vật cỏ chán ghét như vậy sao?” Ichijou nhìn Kuran Kaname đang viết trên bàn, kỳ quái nói: “Này, Kaname? Hôm
nay là ngày nghỉ hiếm có đấy, cậu thật đúng là khổ cực, muốn trộm nghỉ
ngơi mà cũng không có biện pháp.”
Kuran Kaname nghe vậy vẫn không giương mắt, tiếp tục nghiêm túc viết “Nguyên lão viện lại mang tới một đống báo cáo…”
“Nghĩa là cậu đang phê văn kiện đáng ghét cho những ông già kia nhìn? So với
việc đọc manga cả đêm, ngày đêm đảo lộn như tớ đây, quả nhiên không thể
so sánh nổi.” Ichijou khẽ liếc mắt, quan sát Kuran Kaname. “Yuki… bị vó
ngựa đá một cái, nhưng có vẻ như không sao cả.”
Kuran Kaname nâng tay trái đỡ cằm, dáng vẻ trầm tư, thái độ thờ ơ mở miệng “Thế à?”
Ichijou bị hù dọa, Gì? Gì chứ! Rõ ràng cậu rất quan tâm cô ấy mà? Còn cố làm
trấn định, ai tin chứ. Ichijou phát hiện Kuran Kaname liếc mắt nhìn anh, tựa hồ muốn nhìn thấu anh, liền nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn; chuyện tìm kiếm Kimura Kiyoshi cậu còn chưa làm xong, có lẽ Kaname nghĩ ủy
thác cho anh là không nên, đúng là trong mắt Kaname chỉ có Yuki mà “Aha… Được rồi… Tớ tiếp tục đi đọc manga đây…”
“Ichijou”
“Gì vậy, Kaname?” Vừa đi đến cửa, Ichijou quay đầu, nghi hoặc nhìn Kuran Kaname.