“Haha, đã lâu không ra phố, mặc dù là giúp hiệu trưởng đưa đồ, nhưng vẫn quá tốt, chỉ tại học
viện Cross cấm đi ra ngoài.” Yuki cực kỳ hưng phấn nhìn đường phố Bever
phồn vinh, quơ quơ hai cánh tay, chạy đi, rồi đột nhiên xoay người trách cứ tên ngốc sau lưng: “Này này! Đừng mang bộ mặt nhàm chán đó nữa,
Zero! Hiếm khi được tự do, phải mở rộng hai cánh ra chứ!”
Kiryu
Zero thản nhiên “Tớ không thích mở rộng cánh…” Yuki không đợi Kiryu Zero nói xong đã nhanh chóng túm lấy ống tay áo của cậu, kéo đi ”Hắc, đừng
nói nhiều như thế, mau!” Kiryu Zero đen mặt nhìn bóng lưng Yuki, bị con
ngựa kia đá hung ác như thế mà vẫn có thể đầy sức sống, đúng là thần
kinh thép
Bốn giờ sau, hai tay Kiryu Zero cầm một đống túi nilon, trong ngực còn ôm một cái túi lớn, vẻ mặt mệt mỏi đi theo sau Yuki.
Yuki cầm danh sách những đồ cần mua, xem còn có đồ gì chưa mua. “Thịt bò và rau đã sớm mua xong… còn… Chờ một chút!” Yuki gọi lại Kiryu Zero,
rồi kéo cậu vào một cửa hàng quần áo ven đường.
Kiryu Zero không muốn chờ, nhìn trời. “Còn nữa sao, chẳng phải trước khi trời tối phải về trường học à?”
“Đừng nóng vội, do chuyện hôm đó nên bộ ban đêm nghỉ học mười ngày, bị hiệu
trưởng xử phạt, sẽ không rời đi túc xá đâu, đưa tay đây” Yuki cầm lên
quần áo trong tay ước lượng, dài dòng nói “Lúc nào cũng thế, cậu chẳng
hề quan tâm đến bản thân gì cả, nếu như không có ai giúp cậu chọn quần
áo… Zero, cậu thật giống một đứa em trai cần chăm sóc vậy. Ha ha…”
Kiryu Zero đen mặt đi ra cửa hàng quần áo, không để ý tới Yuki đang kêu la
đằng sau. Yuki vội để quần áo xuống, đuổi theo, Zero thật là xấu tính
“Đừng cười chết người, cậu nhỏ hơn tớ một tuổi đấy, bề ngoài của cậu chẳng
khác gì học sinh tiểu học, còn muốn làm chị? Thật buồn cười, hắc ——”
Yuki xanh mặt, quơ quơ cánh tay kêu ầm lên: “Kém một tuổi thì sao? Chẳng
phải vẫn cùng lớp với tớ sao! Lúc gặp nhau, cậu cũng chỉ cao bằng tớ
thôi!” Yuki cảm giác mình cùng Zero vẫn giống như trước, Zero một chút
cũng không thay đổi. “Cậu chờ một chút, tớ đi trả tiền mua quần áo.”
Yuki xoay người lại đi vào cửa hàng quần áo, tính tiền bộ ban nãy vừa chọn
được, thuận tiện thấy quần áo thiếu nữ đang giảm giá, lật xem có đồ nào
thích hợp với mình hay không; cuối cùng tìm được hai bộ có thể mặc, rồi
cầm đi tính tiền. Ra cửa, cô lên tiếng gọi Kiryu Zero, nhưng không thấy
cậu đâu, chỉ thấy đống đồ mà Zero vừa nãy cầm giờ bị đặt ở cửa. Yuki
xách đống đồ lên, lo lắng nhìn xung quanh, Yuki nhớ tới chuyện mình phát hiện Zero mang thuốc an thần huyết dịch trong người ngày hôm qua… Trong lòng cô bỗng có dự cảm xấu.
Yuki tìm kiếm Zero ở đường lớn mãi
mà không thấy đâu, sau đó đi vào mấy con đường nhỏ tìm kiếm, nửa giờ
sau, Yuki ngồi ở ven đường, đặt đống đồ trong tay xuống đất để nghỉ
ngơi, rầu rĩ nói “Zero, rốt cuộc cậu đi đâu?… Á!” Yuki vừa đứng dậy,
bỗng bị đống đinh bạc nhọn không biết từ đâu tới sượt qua đùi, ai lại
vứt loại vật này ra đây? Yuki lấy khăn ra lau nhẹ chỗ mình bị chảy máu.
“Hắc hắc…” Đang cúi đầu, Yuki bỗng cảm thấy trên đỉnh đầu có một bóng đen
khổng lồ đánh tới, hoảng sợ ngẩng đầu, một người đàn ông có gương mặt dữ tợn lộ ra răng nanh bén nhọn dính đầy máu, đang từng bước tới gần Yuki. Chợt di chuyển nhanh đến trước mặt cô…
Yuki lập tức rút ra
Artemis ngăn trở tên vampire tập kích, vampire nhanh chóng nhảy ra sau,
vết thương vừa bị Artemis đánh lập tức khép lại, rồi lại nhanh chóng
đánh về phía Yuki ”Máu của cô… rất thơm ngọt, cho ta hút khô nó đi, ha
ha ha!!!” Yuki sợ hãi nhắm chặt hai mắt, bỗng nghe thấy PANG một tiếng,
lén mở mắt, thấy Kiryu Zero cầm Artemis che trước mặt mình.
Một
Level E tựa hồ cực kỳ chấp nhất với máu của Yuki, nên không bởi vì
Artemis công kích mà buông tha, vẻ mặt dữ tợn càng ngày càng khát máu,
từng bước tiến tới gần hai người… Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng
trắng từ đỉnh đầu Level E xuyên thẳng đứng xuống, hắn lập tức bị chia
làm hai nửa, dần dần biến thành cát bụi. Yuki nhìn xuyên qua luồng cát
thấy vẻ mặt ngưng trọng một thiếu niên tóc vàng cầm kiếm Nhật trong tay
“Ủa… anh là ——”
Ichijou tra đao vào vỏ, hai tròng mắt lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có ”Xong —— rồi!”
Sau lưng, Siki thở dài với một bộ ‘còn sống sau cuộc chiến’, nhún nhún vai ”Có vẻ như không cần tớ ra sân”
Yuki tận mắt nhìn thấy vampire bị chém thành tro tàn, lòng vẫn còn sợ hãi,
hít sâu ”Ichijou Takuma-senpai, Siki Senri-senpai của bộ ban đêm, tại
sao hai anh lại ra ngoài? Tại sao lại chạy đến đây, còn cả vừa rồi—— tại sao lại xuất hiện ở đây…”
Ichijou giơ một ngón tay, dịu dàng
nhìn Yuki, khuyên: “Không thể nói, Yuki, em nhanh chóng trở về trị liệu
vết thương đi.” Siki thì đứng một bên sụt sịt cái mũi, trong lòng yên
lặng nghĩ, đối với khứu giác nhạy như chúng tôi thì nó đúng là một sự
kích thích lớn.
“Ồ? Giải quyết xong rồi? Thật là nhanh.” Kimura
Kiyoshi bưng khay đựng năm cốc nước uống từ đầu hẻm đi tới trước mặt
Yuki, đưa cốc choco cho Yuki ”Vẫn còn nóng đấy, đồ uống an ủi.” Sau đó
đưa cà phê không đường cho Kiryu Zero, trong cà phê có máu của tôi, nó
sẽ ngăn chặn được phần vampire bên trong cơ thể cậu ấy, thằng nhóc
Ichiru kia cuối cùng vẫn không đưa máu của tôi cho Zero.
Yuki
lăng lăng cầm cốc, nghi hoặc nhìn thiếu nữ đang nở nụ cười sáng rỡ ”Chị
là Kiyoshi-onechan?” Yuki thấy thiếu nữ gật đầu, hưng phấn chạy lên ôm
lấy. “Đúng là chị rồi, Kiyoshi-onechan? Hai năm qua chị đi đâu? Em nghe
nói chị đột nhiên biến mất, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kimura
Kiyoshi đưa thức uống còn lại cho Ichijou, cười trấn an Yuki, dán băng
keo lên vết thương trên đùi Yuki, ở trước mặt mọi người, tôi không thể
sử dụng năng lực chữa khỏi, xin lỗi, Yuki. Kimura Kiyoshi nghiêng mắt
nhìn Ichijou một cái, thần bí cười trả lời: “Chị không chịu nổi áp lực
của người đại diện cực phẩm, nên mới chạy trốn. Đã khiến Yuki lo lắng
rồi, rất xin lỗi.”
“Không… không có gì.”
“Được rồi,
Kiryu-san, nhờ cậu đưa Yuki về nhé. Em ấy bị thương, không nên ở cùng
bọn tôi thì tốt hơn.” Mặc dù Kimura Kiyoshi không có hứng thú đối với
chuyện hút máu, nhưng mùi thức ăn nóng hổi đi đi lại lại ở trước mặt
mình thì lại là chuyện khác.
Kiryu Zero ừm một tiếng, kéo Yuki đi, khẽ liếc qua cặp mắt của Kimura Kiyoshi, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy lại kéo đến…
Kimura Kiyoshi thấy hai người đi xa liền thở phào nhẹ nhõm, tôi vẫn lúng túng
khi đối mặt với Yuki. Có lẽ vì tôi luôn hiểu địa vị vững chắc của cô ấy
trong lòng Kaname…
Ichijou cười gãi đầu ”Kiyoshi, không lẽ cậu vì Julie mới biến mất sao? Không được nói ừ, tớ còn lâu mới tin.”
Ba người đi ra đầu hẻm, lên xe; limousine chạy hướng học viện Cross.
Kimura Kiyoshi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giọng nói hơi trầm thấp
”Yuki, cậu cũng biết”
Ichijou sửng sốt, sau đó cười gật đầu.
Yuki, đương nhiên là cậu hiểu địa vị của Yuki trong lòng Kaname sama, mà Kiyoshi lại đối với Kaname sama… Aha ha, thì ra Kiyoshi chạy trốn là
bởi vì không có cách nào đối mặt với tình cảm đặc thù của Kaname sama
đối với Yuki; ừm, lý do này chấp nhận được.