Tòa nhà dạy học của bộ ban đêm.
“Kiyoshi, nhờ phúc của cậu mà chúng ta lại có thể tới nơi này để học.” Hanabusa
Aido nhìn một vòng phòng học được trùng tu hoa lệ, trông anh như đang
tham quan thắng cảnh vậy. “Ừm, một điều duy nhất không được hoàn mỹ là
các fans của tớ lại phải đau lòng.”
“Hừ, đúng là buồn cười chết
người mà” Ruka tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, nghe thấy lời của Hanabusa Aido liền không nhịn được ngắt lời. Hanabusa Aido làm cái mặt quỷ, vẻ
mặt khinh thường, cậu rất giỏi sao? Hai người trừng nhau, cuối cùng đề
tài lại chuyển tới Kimura Kiyoshi, một người ‘hát’ một người phụ họa,
khiển trách Kimura Kiyoshi. “Chớ ỷ vào Kaname sama sủng ái cậu mà cậu có thể tùy hứng nhé, ai lại bỏ đi những hai năm.”
“Đúng thế đúng thế” Hanabusa Aido chu miệng bất mãn, chỉ có Kaname sama mới có quyền bỏ người khác, hừ.
“Tớ…” Kimura Kiyoshi há miệng mới phát hiện không biết giải thích thế nào,
chuyện như vậy, giải thích kiểu gì mới được đây, dính đến rất nhiều bí
mật, chẳng bằng không giải thích.
“Kiyoshi, nếu cậu còn đối xử
với Kaname sama như vậy nữa, tớ sẽ không coi cậu làm bạn nữa, tuyệt
không hạ thủ lưu tình.” Ruka giơ nắm đấm tỏ vẻ quyết tâm với Kimura
Kiyoshi, vẻ mặt khiêu khích. Ngay sau đó, đám người Rima, Akatsuki Kain
cũng gia nhập hàng ngũ trách móc, Kimura Kiyoshi nghe mà đầu choáng váng não trương lên, tiếng chuông vào học rốt cục cũng vang. Kimura Kiyoshi
lập tức nháy đôi mắt đầy sao nhìn Hasegawa đang vào cửa, kích động đến
mức chỉ kém xông đến ôm lấy đùi ông; Hasegawa sửng sốt, cau mày trừng
Kimura Kiyoshi một cái, tựa hồ đang cảnh cáo cô: tôi có vợ rồi, chớ
quyến rũ tôi!
Đúng là đả kích! Kimura Kiyoshi quay đầu nhìn Kuran Kaname, ánh mắt đầy oan ức, đều là tại anh ta, tôi hao tốn rất lâu mới
tạo dựng được hình tượng học sinh ngoan, thế mà lai bị sụp đổ trong nháy mắt. Kuran Kaname ngẩng đầu, nhưng không nhìn Kimura Kiyoshi, ngón tay
đang lật sách chỉ hơi dừng lại, khẽ nhấc khóe miệng lên… Kimura Kiyoshi ủ rũ cúi đầu xoay người, đấu không lại anh ấy, thật thất bại. Nhàm chán
nằm nửa người lên bàn học, ngáp…
Gần đây bởi vì bộ ban đêm mọi
người lạnh nhạt với Kimura Kiyoshi, cho nên ngoài việc ăn cơm, ngủ, đi
học ra, thì là tra xét Ichiru; từ lúc Ichiru đột nhiên trở về, quan hệ
của đôi ‘vợ chồng son’ này cũng đột nhiên tăng mạnh, trong lớp, phòng
ăn, hành lang, dưới tàng cây, sân cỏ, thư viện trường đều trở thành chỗ
hai người hẹn hò. Dĩ nhiên trong số những địa điểm này, phải kể tới thư
viện trường. Thư viện trường là nơi xảy ra tình yêu học sinh lãng mạn
nhất, Ichiru và Suzuki Karin luôn ngồi đối diện nhau trên cạnh bàn đọc
sách, thường thường nhìn lén nhau; Kimura Kiyoshi thoáng thống kê, trong vòng một giờ, Suzuki Karin nhìn lén 72 lần, Ichiru là 21 lần, số lần
ánh mắt hai người chạm vào nhau là 6 lần. Dù Ichiru vẫn nói là không có
gì cả, nhưng Kimura Kiyoshi lựa chọn không nhìn, hai người tuyệt đối
thích nhau rồi, lại còn là tình yêu cuồng nhiệt nữa.
Rốt cục đến
ngày nghỉ, Kimura Kiyoshi dậy sớm lôi Suzuki Karin lên xe; Karrin nhìn
bốn phía, hưng phấn vuốt ghế ngồi ”Kiyoshi-senpai, chị giàu thật.”
“Ừ” Kimura Kiyoshi vẫn còn buồn ngủ, giọng nói trầm trầm, cũng khiến người ta nghe mà buồn ngủ.
Karin cẩn thận cầm quả anh đào trên khay bạc thủy tinh lên, nhẹ nhàng bỏ vào
trong miệng nhai. “Ừm, ăn rất ngon. Kiyoshi-senpai, thật hâm mộ cuộc
sống của bộ ban đêm các chị quá, có thể cùng nhiều tuấn nam mỹ nữ như
vậy làm bạn, còn hay tham gia dạ vũ nữa. Kiyoshi-senpai, nhất định là
chị được gặp rất nhiều minh tinh đúng không? Nói cho em biết một chút
đi”
Kimura Kiyoshi bị Karin cầm vai lắc lắc, tỉnh ngủ hơn, ngáp
nhẹ một cái ”Chị và Ichiru không ở đây hai năm rồi, gần đây cũng không
tham gia dạ vũ nào, nếu Karin thích, chị sẽ bảo Ichiru chuẩn bị mang em
tham gia.”
“Thật?” Karin vui mừng, cũng có chút lo lắng nói “Em
sợ Ichiru không thích người như em, thật ra thì Ichiru so với minh tinh
còn đẹp trai hơn, em theo đuổi cậu ấy cũng rất hạnh phúc nha.
Kiyoshi-senpai, chị nhìn thấy ủy viên kỷ luật Kiryu Zero chưa? Anh ấy và Ichiru giống nhau như đúc! Em hỏi Ichiru, cậu ấy không chịu nói với em, hình như còn rất tức giận.”
“Hai người phải từ từ hiểu rõ lẫn nhau, đừng có gấp, Ichiru là một đứa trẻ rất dịu dàng hiểu biết, sẽ cho em hạnh phúc.”
“Vâng ạ”
“Được rồi, đến lượt chị hỏi em.”
…
Ngày hôm sau, Kimura Kiyoshi cơ hồ bới tung lai lịch mười tám đời nhà Suzuki Karin lên. Cha mẹ Karin ở trong một trấn nhỏ của thành phố Bever, cha
là bác sĩ nối nghiệp gia đình, mẹ là giáo viên âm nhạc, gia đình coi như giàu có hạnh phúc, mọi sự hòa thuận, Karin trời sinh khả ái, ở trong
trường có rất nhiều bạn bè. Bởi vì người mình thích – Ichiru đi không từ giã, thương tâm một đoạn thời gian khiến học tập sa sút, bị lưu ban,
nên bây giờ là học sinh năm thứ nhất của trung học cấp hai. Trong lớp,
tất cả nữ sinh cơ hồ đều là bạn tốt của cô ấy, trừ ủy viên kỷ luật Yuki. Kimura Kiyoshi kỳ quái, tính tình Yuki rất sáng sủa, một cô gái như thế hẳn là rất được hoan nghênh mới đúng, cho nên thuận miệng hỏi nguyên
nhân.
Thì ra Yuki lúc đi học hay ngồi ở cuối phòng học để ngủ,
vừa tan lớp là biến mất, ngày thường xuất hiện ở trước mặt mọi người thì là tư cách ủy viên kỷ luật hay la hét, khiến rất nhiều đàn anh đàn chị
bất mãn, từ đó làm cho các đàn em cũng không thích cô ấy. Kimura Kiyoshi nghe vậy liền nhíu lông mày, chả trách bên cạnh Yuki chỉ có Kiryu Zero
và Yori-chan.
“Yuki rất tốt, bộ ban đêm đang học ở tòa nhà mà ông nội chị cho xây, bộ ban đêm và bộ ban ngày gần như cách ly. Chị sẽ đề
nghị hiệu trưởng hủy bỏ chức ủy viên kỷ luật này, mong em trợ giúp Yuki
một chút, để cho cô ấy hòa đồng với mọi người tốt hơn.”
“Dạ? Senpai, quan hệ giữa chị và Yuki rất tốt à? “
“Ừ, cứ xem như thế đi.” Kimura Kiyoshi bất đắc dĩ cảm khái, thật ra thì tôi cũng không muốn để ý mấy chuyện nhỏ này; chẳng qua là nếu cuộc sống
loài người của Yuki hạnh phúc hơn, thì liệu người kia có buông tha cho
việc thức tỉnh cô ấy hay không?
“Dù senpai không tặng cho em
nhiều đồ như vậy, em cũng sẽ đáp ứng. Thật ra thì em rất thích Yuki, sớm muốn tiếp xúc với cậu ấy, nếu Kiyoshi-senpai đã nói như vậy, em sẽ càng cố gắng hơn. Senpai, em sợ Ichiru đợi lâu, em phải về kí túc xá đây!”
Karin giơ lên một đống túi, xấu hổ cúi người chào tôi, rồi xoay người
chạy về kí túc xá.
Kimura Kiyoshi quệt quệt miệng, nhìn Suzuki
Karin chạy xa, tình yêu cuồng nhiệt gì gì đó thật hạnh phúc nha. Ủ rũ
cúi đầu trở về bộ ban đêm, đẩy ra cửa lớn của kí túc xá; mọi người đang
ngồi ở đại sảnh tán gẫu, thấy Kimura Kiyoshi vào cửa, hơi sửng sốt, ngay sau đó cả căn phòng trầm mặc xuống. Kimura Kiyoshi ngẩng đầu nhìn đồng
hồ lớn một cái, mới năm giờ rưỡi, ngáp một cái, nhấc chân lên lầu.
“Có nên đối xử với Kiyoshi như vậy không?” Hanabusa Aido vò đầu, chiêu số
này của Ichijou hình như hơi quá, đã bảy ngày mọi người không nói chuyện với Kiyoshi, nếu là đổi thành anh thì đã sớm hỏng mất. Mọi người cũng
nghĩ vậy, cùng đưa mắt nhìn Ichijou.
Ichijou dùng cái muỗng khuấy tách Hồng Trà, bưng lên ly trà mạ vàng, ung dung thưởng thức, càng
nhiều ánh mắt nhìn sang, người bị nhìn càng cười lấp lánh ”Các cậu nhìn
tớ làm gì? Lúc ấy chẳng qua là đề nghị các cậu thôi, có làm hay không
thì là ý của các cậu.”
Rima đứng dậy lôi kéo tay Siki lên lầu “Bọn tớ rút lui, đi xin lỗi với Kiyoshi đây.”
“À…” Siki ngơ ngác nói một tiếng, đi lên lầu theo.
“Bọn tớ cũng thế” Hanabusa Aido và Akatsuki Kain gật đầu đồng ý. “Vậy thì
dừng lại thôi, thật vô nghĩa.” Ruka cũng đồng ý. Ichijou mỉm cười giơ
lên ly trà như tỏ ý kiến ủng hộ, ánh mắt khẽ liếc sang một bóng lưng
ngoài cửa sổ ”Dù có muốn tiếp tục thờ ơ, thì tớ đoán cũng sẽ có người
ngăn lại.”
Kimura Kiyoshi trở về phòng, bắt đầu từ nhóm Rima và
Siki, liền có nhiều nhóm người chạy tới, cúi người nói xin lỗi sau đó đi mất. Sợ lại bị xin lỗi, tôi mở cửa sổ ra, nhảy lên một cành cây, Kimura Kiyoshi chọn một thân cây khá trơn nhẵn để nằm xuống, nhìn lên lá cây
xanh um tươi tốt ”Mùa thu tới, dù có sum xuê đến mức nào, cũng không
chạy thoát khỏi số mạng héo rụng.”
“Mùa xuân sang năm, chúng sẽ lại nảy mầm, sống lại, và còn rậm rạp sum xuê hơn.”
Ủa? Kimura Kiyoshi vạch tán lá ra, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của người dưới tàng cây “Kaname…”