Kimura Kiyoshi nhảy xuống, vò đầu ngây ngô cười ”Kaname, anh cũng ở đây à.”
“Bọn họ rất hay đùa dai, Kiyoshi, không bị thương tâm chứ?” Kuran Kaname dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu Kimura Kiyoshi, hòa nhã nói.
Thân thể Kimura Kiyoshi cứng đờ, cảm nhận được một luồng ấm áp của bàn tay ở trên đỉnh đầu mình, bàn tay ấy dần dần trượt nhẹ xuống má cô; cô khẽ
nghiêng đầu đi, né tránh sự vuốt ve vô cùng dịu dàng của Kuran Kaname,
mặc dù đáy lòng cực kỳ ngọt ngào vui mừng, nhưng cũng có nặng trịch vô
hình. “Kaname, em trở về phòng nghỉ ngơi đây, hiếm khi có được buổi tối
được ngủ, ha ha…”
“Kiyoshi” Kuran Kaname gọi lại thiếu nữ đang
rời đi, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng cô ”Có thể biết địa vị của anh trong lòng em không?”
Kimura Kiyoshi cứng ngắc, không dám
quay đầu lại, tôi sợ khi mình nhìn thấy ánh mắt Kuran Kaname, sẽ không
thể thoát đi được nữa; sau khi thân phận bại lộ, tôi chưa từng muốn tiếp tục sống ở đây, lần trở lại này là mượn ‘ lời mời ’ của Kuran Kaname để giải quyết chuyện Kiryu Zero; Kimura Kiyoshi tính toán tối nay sẽ rời
đi, cho nên vốn cũng không định đi cải thiện quan hệ với bộ ban đêm, nên mới không chút để ý chuyện đám Ichijou ‘chiến tranh lạnh’, bởi vì tất
cả những thứ đó vốn không thuộc về tôi.
Đã tám ngày kể từ hôm
trộn lẫn máu vào cà phê cho Kiryu Zero, cậu ấy đã có chuyển biến tốt rõ
ràng, trình độ khát vọng máu cũng giảm đi rất nhiều, ngày thường dùng
thuốc an thần huyết dịch là có thể đè nén. Tôi đã chuyển đầy đủ tiền vào tài khoản của Ichiru, để Ichiru ở đây tiếp tục cùng Karin học hành, lập gia đình, lập nghiệp, hẳn là sẽ rất hạnh phúc. Quản gia Fukuda cũng sớm được Kuran Kaname thả ra, đang an tĩnh sống ở ngôi nhà trong rừng cũ.
Hết thảy đều rất hoàn mỹ, nói cách khác, tôi đã làm hết sức‘ hoàn mỹ ’
mà mình có thể làm.
Kuran Kaname thấy Kimura Kiyoshi dừng lại,
trầm mặc một lát rồi tiếp tục đi; tim anh đau đớn như bị bóp chặt vậy,
anh đột nhiên có một dự cảm rất xấu, nếu như cứ để cho cô gái ấy rời đi, thì sẽ không còn được gặp nhau nữa. “Không thể trả lời anh sao? Cho
nên… bỏ qua lời cầu xin hèn mọn của anh.”
Kimura Kiyoshi lại dừng lại, Kuran Kaname, ý anh là sao? Lời cầu xin hèn mọn? Anh có biết lời
này của anh đã khiến em bị chấn động hay không? Tôi không cảm thấy cuộc
sống của mình to lớn hay vĩ đại, kiếp trước kiếp này đều như thế, chỉ
mong muốn mình sẽ không làm bất kỳ thân nhân, bạn bè vô tội nào bị tổn
thương, chỉ có vậy. Kimura Kiyoshi cảm giác được Kuran Kaname mơ hồ
thích mình, nhưng chẳng qua chỉ là ‘ mơ hồ ’ mà thôi, tôi không muốn lưu lại để tăng thêm đau đớn, khiến Kuran Kaname khó lòng lựa chọn. Tôi đã
từng, hoặc là nói, vẫn ôm suy nghĩ ác độc rằng hi vọng Yuki rời đi hoặc
là chết đi hoặc là vĩnh viễn không thức tỉnh… như vậy thì không ai có
thể ngăn trở anh ấy chọn tôi. Nhưng tôi biết, đó chẳng qua chỉ là ‘một
chút suy nghĩ’ mà thôi, tôi dù sao vẫn là ‘ người ’, là một thanh niên
có đạo đức, có lý tưởng của chủ nghĩa xã hội. Từ nhỏ cha mẹ đã dạy tôi
rằng tận lực không được làm gì sai, một bước sai, sẽ gây ra thêm nhiều
bước sai nữa, cho nên, tôi không muốn tiếp tục sai nữa.
“Kaname
rất ưu nhã, rất cao nhã, rất bác học, rất dịu dàng, rất lịch sự…” Kimura Kiyoshi càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng hơi nghẹn ngào ”Tóm lại hết
thảy đều rất hoàn mỹ, ở trong mắt em, anh dịu dàng và cường đại, thật ra thì rất khó hình dung, tóm lại rất tốt rất tốt. Được rồi, em nói xong
rồi, em đi ngủ đây.” Kimura Kiyoshi thở một hơi thật dài, vội lau nước
mắt, may mà đang đưa lưng về phía anh ấy, nếu không sẽ xấu hổ chết
người.
Pang! Đụng vào một người rất ấm áp, qua làn nước mắt mơ hồ Kimura Kiyoshi nhìn thấy vạt áo màu trắng, cúi người nói ”Thật xin lỗi” rồi ôm miệng chạy đi. Không biết đã chạy bao lâu, cho đến khi chung
quanh không có ánh đèn không có bóng người, Kimura Kiyoshi mới dừng lại, ngã ngồi trên mặt đất lên tiếng khóc lớn. Khóc đủ rồi, Kimura Kiyoshi
xoa xoa đôi mắt sưng đỏ quan sát chung quanh, chỉ có vô số cây cối to
lớn sừng sững, hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy tiếng cú kêu vang lên trong rừng cây. Kimura Kiyoshi chọn một vùng cỏ êm ái nằm xuống,
nhìn lên bầu trời, không ngừng than thở.
“Khóc đủ rồi?” Một cái
khăn lụa màu trắng phủ lên mặt Kimura Kiyoshi, cô vươn tay lấy ra, đang
định hét to một tiếng: bà đây chịu đủ rồi!, thì gương mặt tuấn tú được
phóng đại của Kuran Kaname đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, Kimura
Kiyoshi há to đôi môi co quắp, mãi mới khép lại được.
“Tại sao lại khóc?”
Kimura Kiyoshi ngồi dậy, 囧nói: “Anh nhìn thấy rồi?”
“Ừ, toàn bộ” Kuran Kaname cầm khăn lụa nhẹ lau đi đôi mắt ướt đẫm của
Kimura, đôi mắt anh đầy sự thương tiếc ”Đang bình thường, tại sao lại
khóc?”
“Oa ô ——” Kimura Kiyoshi nghe Kuran Kaname hỏi như vậy,
mũi sụt sịt, lại oa oa khóc lớn; Kuran Kaname có chút bối rối, tựa hồ
lần đầu tiên gặp chuyện khó xử đến thế, anh chợt ôm lấy Kimura Kiyoshi,
vỗ nhẹ lưng cô, trấn an nói ”Có phải Ichijou bọn họ bắt nạt em, nên em
thấy đau lòng?”
Kimura Kiyoshi không chút khách khí liên tục đánh vào ngực Kuran Kaname, không ngừng oán trách ”Đều tại anh, đều tại anh, đều tại anh…”
Nửa giờ sau, Kimura Kiyoshi chỉ vào ‘đường thẳng ’ hỏi: “Nó không sao chứ?”
Kuran Kaname khẽ nhấc khóe miệng, gật đầu ”Rất đẹp”
“Thật?” Kimura Kiyoshi móc gương từ trong túi ra ”A —— Kaname, anh gạt em, có hết sưng đâu!”
Kuran Kaname cầm lấy hai tay Kimura Kiyoshi, cười nhẹ, ngưng mắt nhìn Kimura
Kiyoshi, tay Kimura Kiyoshi mềm nhũn, suýt nữa đánh rơi gương, ngơ ngác
ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, quá đẹp, giống như trích tiên
phàm vậy. “Đỡ hơn nhiều rồi, có thể soi gương.”
Kimura Kiyoshi
định thần lại, cầm gương lên soi, hai đôi mắt to linh động đảo đi đảo
lại, ngọt ngào gật đầu ”Ừ, đúng là đỡ hơn. Vậy trở về thôi, hiếm khi có
đêm được ngủ!” Kimura Kiyoshi lôi kéo Kuran Kaname đứng dậy, hai người
cùng đi về phía kí túc xá ban đêm, chung quanh yên tĩnh đến mức có thể
nghe thấy nhịp tim đập. Kimura Kiyoshi có chút hận mình vì vừa rồi đã
chạy quá xa, giờ thì phải đi mỏi chân rồi.
“Em rất sợ anh?” thấy
Kimura Kiyoshi muốn buông tay anh ra, anh liền cầm chặt lấy, giọng nói
sâu thẳm, mang theo chút thương cảm. “Vừa rồi em nói dối anh”
“A? Sao có thể? Em đâu có”
“Em nói rằng anh dịu dàng ưu nhã”
“Đúng thế mà, anh dịu dàng nhất ưu nhã nhất”
“Nếu dịu dàng, vậy vì sao em lại sợ anh?”
Anh rất dịu dàng, nhưng không phải là đối với em, anh chỉ dịu dàng với Yuki thôi! Kimura Kiyoshi ê ẩm không dám nói ra, qua loa nói ”Đó là vì anh
không chỉ dịu dàng, mà còn mang theo khí phách bẩm sinh, thuần huyết
quân vương mà, dĩ nhiên em bản năng sợ hãi.”
Kuran Kaname đột
nhiên dừng bước, buông ra bàn tay đang nắm chặt Kimura Kiyoshi, đôi mắt
đầy sự cô đơn ”Quả nhiên, hai năm trước, anh đã khiến em sợ.”
Kimura Kiyoshi thấy Kuran Kaname như thế, sao có thể không đau lòng chứ, vội
vàng xua tay giải thích ”Hai năm trước là em lừa anh trước, là em không
đúng, anh đừng như vậy được không? Sẽ khiến em cảm thấy anh rất cô độc,
lại không thể giúp được gì.”
Kuran Kaname quỳ một chân xuống đất, nắm tay đưa đến trước mặt Kimura Kiyoshi, dần dần mở bàn tay ra, một
cái hộp cổ màu đen tinh xảo hiện ra ”Ta, Kuran Kaname, cầu xin tiểu thư
Kimura đồng ý gả cho gia tộc Kuran, trở thành chủ mẫu của gia tộc
Kuran.”
“Kaname… anh… anh nói gì?” Một lực lượng khổng lồ như
sóng thần đánh thẳng vào đại não Kimura Kiyoshi, đầu óc vốn không quá
thông minh giờ khó có thể kháng cự, chỉ trong nháy mắt đã không nghĩ
ngợi được gì. Gả? Cái hộp nhỏ? Ai tới nói cho tôi biết, đây là cầu hôn
sao? “A —— cứu mạng!!!”
Kimura Kiyoshi chạy biến ra rừng cây,
khiến lá rụng vang sào sạt. Thở hổn hển đẩy ra cửa lớn của kí túc xá bộ
ban đêm, không để ý Ichijou đám người nhiệt tình chiêu đãi, hốt hoảng về phòng ngã xuống giường, trằn trọc trở mình, vừa rồi Kuran Kaname đối
với tôi? Kimura Kiyoshi hung ác đánh đầu mình, nhất định là nằm mơ, nhất định là nằm mơ… Ngủ một giấc sẽ không sao.
Sáng sớm ngày thứ
hai, Kimura Kiyoshi lật chăn đứng dậy, nhìn nhìn đồng hồ đầu giường, cây kim chỉ hướng năm giờ ”Ủa, sao hôm nay tỉnh sớm vậy? Có thể ngủ tiếp
một lát.” Kimura Kiyoshi lại quay lại giường, nhắm mắt, trằn trọc lật
người, phiền não ngồi dậy, tại sao không ngủ được? Sao cứ có cảm giác có chuyện gì đó chưa có làm xong. Kimura Kiyoshi liếc qua mặt đất, xuống
giường nhặt lên khăn lụa trên đất, bên trên còn dính nước mắt khô khốc,
rù rì nói: “Thế này là sao? A? Không thể nào? Chẳng lẽ là thật?” Kimura
Kiyoshi vội vàng đẩy cửa ra, gõ cửa căn phòng căn cạnh ”Kaname sama, anh có ở bên trong không?”
Đối diện, Ichijou mở cửa phòng mình, cười nói: “Tớ cũng chưa ngủ, từ tối hôm qua Kaname sama vẫn chưa trở lại,
tại sao tớ biết? Bởi vì tớ thấy cậu ấy ra ngoài.”
“À…” Kimura
Kiyoshi nhìn Ichijou, cậu ấy nói là Kaname vẫn chưa về, vừa nói vừa cười đến mức híp mắt lại, thật là; bỗng tôi lỡ tay làm rơi chiếc khăn xuống
đất.
“Ủa? Đây chẳng phải là của Kaname sao?”
“Làm sao cậu biết?”
“Một góc khăn có thêu tên Kaname.”
Kimura Kiyoshi kinh hãi lật tới lật lui chiếc khăn, quả nhiên tìm thấy chữ ‘
Kaname ’ màu đen bằng kim tuyến; Kimura Kiyoshi lập tức lao ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt biến mất trong bụi cây, mặc kệ Ichijou ngây người vò đầu nghi hoặc ”Chuyện gì thế không biết?”
Kimura Kiyoshi tìm lần hết học viện Cross rất lâu mà vẫn không tìm thấy Kuran Kaname đâu, gấp
đến độ sắp bật khóc”Ai tới nói cho tôi biết, tối ngày hôm qua tôi rốt
cuộc đi đâu?!?” Tán lá cây sau lưng bỗng vang sào sạt, Kimura Kiyoshi
cảnh giác kêu lên: “Ai?”
Một thiếu nữ quần áo màu đen nhảy ra, hành lễ “Tiểu thư Kiyoshi”
“Seiren hả, chủ nhân nhà cậu đâu?”
“Ở chỗ cũ ạ”
“Chỗ cũ là chỗ nào?” Kimura Kiyoshi vội la lên.
“Chỗ mà tiểu thư Kiyoshi khóc lớn tối hôm qua.”
“Ách… Có cần nói như vậy hay không? Tôi hỏi cậu, tôi khóc ở nơi nào?”
“Phía sau núi học viện Cross…”
Kimura Kiyoshi dùng lực lượng toàn thân chạy ra phía sau núi, bóng người đang
quỳ trên mặt đất đằng xa, khóe mắt tôi bất giác rơi lệ, nhào tới trước
mặt Kuran Kaname ”Không lẽ anh đã quỳ ở đây cả đêm?”
Kuran Kaname mở ra hai tròng mắt khẽ nhắm, dịu dàng mỉm cười ”Kiyoshi, em đã trở lại rồi.”
“Anh ngốc sao?” Kimura Kiyoshi ôm lấy Kuran Kaname oa oa khóc lớn ”Mặt trời
sắp mọc, rất độc, nhất định sẽ khiến anh bị phơi đến mức choáng váng,
anh không biết sao?!!”
Kuran Kaname ôm chặt lấy cô gái trong
ngực, giọng nói trầm thấp ”Có lẽ vậy, nhưng anh nhớ rằng đêm qua đang
cầu hôn với một người, người ấy tên là Kimura Kiyoshi.” Kimura Kiyoshi
bĩu môi, lau đi nước mắt, nhận lấy cái hộp trong tay Kuran Kaname, đỡ
anh dậy ”Trở về phòng thôi, ở đây không tốt. Chân của anh vẫn ổn chứ?
Quỳ cả đêm, nhất định đã tê rần” Kimura Kiyoshi định khom lưng kiểm tra
chân Kuran Kaname, nhưng bị Kuran Kaname cản lại, lấy đi cái hộp trong
tay cô, lại quỳ xuống, mở hộp ra, trong hộp là một chiếc nhẫn bảo thạch
màu hồng với nhiều viên kim cương nhỏ vây quanh được thiết kế rất tinh
mỹ. “Kiyoshi, em có nguyện ý không?”
Kimura Kiyoshi lại rơi lệ, nức nở nói: “Nguyện ý, đương nhiên em nguyện ý.”
“Tốt quá” Kuran Kaname dịu dàng cười đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út trên tay
phải Kimura Kiyoshi ”Từ hôm nay trở đi, em chính là vợ của Kuran Kaname, là tình cảm chân thành duy nhất cả đời này.”
“Duy nhất…” Kimura
Kiyoshi cực kỳ cảm động, kích động nước mắt ào ào chảy, tựa hồ vĩnh viễn không dừng được; Kuran Kaname đứng dậy, cẩn thận ôm lấy cô gái khóc
thút thít, cười trêu chọc: “Đừng coi anh loài người, quỳ cả đêm đối với
vampire mà nói là rất dễ dàng, huống chi anh lại là thuần huyết.” Cô gái trong ngực nghe vậy càng khóc dữ dội hơn, Kuran Kaname, anh không biết, chính vì anh là quân vương thuần huyết, cho nên quỳ cả đêm đối với anh
mà nói là cực kỳ không nhẹ nhõm. Vậy mà vẫn còn muốn giả vờ dễ dàng để
dỗ dành cô, cô không hề ngốc.
Kimura Kiyoshi đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ bổng, cúi đầu hỏi ”Kaname, anh làm gì thế?”
Kuran Kaname khẽ hôn trán của cô gái trong ngực, khóe miệng mang theo chút kiêu ngạo ”Ôm em trở về phòng”
“Có vẻ như không tốt lắm, sẽ bị mọi người nhìn thấy.” Kimura Kiyoshi bị
Kuran Kaname hôn, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, nếu lại bị anh ôm trở
về túc xá, thì không biết nên giấu mặt chỗ nào nữa.
“Ôm chặt”
Kuran Kaname nói xong liền sử dụng năng lực vampire chạy đi, Kimura
Kiyoshi cảm thấy gió mạnh vù vù bên tai, cô rúc đầu vào trong ngực Kuran Kaname, mùi thơm mang theo nhiệt độ đặc hữu phái nam phả vào hô hấp của cô, khiến máu của cô tăng tốc chảy, chiếm đoạt mỗi một tấc da thịt của
cô.