Làm Sao Để Hết Ưu Phiền

Chương 13: Chương 13




Editor: Lin

Bách Khê gọi một ly nước đá, xài hết sô tiền mặt còn lại trong người mình.

Có điều bây giờ tâm tình cô rất vui vẻ, dù sao hiện tại cô cũng đang nắm trong tay số tiền bồi thường kếch xù.

Bách Khê nhảy lên, ra khỏi quán cà phê, đi theo đại lộ 11 trở về chung cư Lục Nguyên, cho đến lúc mở cửa cô mới thấy hai chân mình bủn rủn.

Lúc này đã là hai bà giờ trưa, nhất định cô không kịp làm cơm trưa. Bách Khê nghĩ, hiện tại cô có tiền cũng là nhờ Đỗ Khang giúp một tay, tối nay có thể xin Đỗ Khang ra ngoài ăn một bữa ngon, cũng không biết Đỗ Khang có đồng ý không.

Trải qua thời gian dài chung sống, Bách Khê cũng từ từ hiểu Đỗ Khang sâu hơn.

Đối với người bình thường mà nói, chuyện này cũng giống như trời sắp sập vậy, còn Đỗ Khang lại không như vậy. Có thể ngồi trên xe lăn mà lại giống như đang ngồi trên ngôi vua, trong thiên hạ cũng chỉ có một người.

Bách Khê lo sợ mở cửa, vốn đã chuẩn bị tinh thần nhận lấy một phen giáo huấn, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một cô gái quen thuộc – Trần Chỉ Nghiên.

Trần Chỉ Nghiên đứng trong phòng khách, trên người không mặc quần áo, vóc người xinh đẹp khiến phụ nữ thấy xấu hổ, đàn ông phải kích động.

“A! Ai cho cô mở cửa! Mau cút ra ngoài cho tôi!”

Trần Chỉ Nghiên nghe được tiếng mở cửa, sắc mặt đầu tiên là tái đi sau đó lại đỏ lên, vào lúc nhìn thấy Bách Khê thì tức giận ngập trời.

Hôm nay cô tìm đến Đỗ Khang, là vì đặc biệt muốn cùng anh tái hợp.

Vốn cho rằng anh ngã gãy chân thành tàn phế, Trần Chỉ Nghiên cũng không quá thích Đỗ Khang nữa. Nhưng sau khi về nhà nói qua chuyện này với ba mẹ, lại bị mẹ dạy dỗ. Điều kiện gia đình Trần Chỉ Nghiên không tốt, mà điều kiện gia đình Đỗ Khang thì ngược lại, thật vất vả mới trèo lên được đây, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Mẹ cô nói rồi, vì là người tàn tật mới phải nắm trong tay. Thừa dịp hiện tại trong lòng Đỗ Khang còn chưa có ai, nếu Trần Chỉ Nghiên vẫn kiên quyết, tuyệt đối dành được tấm lòng của Đỗ Khang, đến lúc đó không sợ nhà bọn họ không cưới Trần Chỉ Nghiên. Sau khi kết hôn, tiền của Đỗ Khang nhất định sẽ do Trần Chỉ Nghiên bảo quản, đến lúc đó muốn tiêu xài bao nhiêu cũng được?

Trần Chỉ Nghiên đã quá quen cuộc sống khổ sở, vừa nghe mẹ nói vậy cô ta lập tức chạy đến nhà Đỗ Khang lấy lòng, may mắn cô nàng bảo mẫu đáng ghét Bách Khê không ở nhà, cho nên Trần Chỉ Nghiên vẫn không lên tiếng, làm bộ là người khác để Đỗ Khang mở cửa.

Cô ta cũng không hiểu, tại sao Đỗ Khang lại không muốn gặp mình như vậy, có điều mẹ cô ta còn nói, nếu Đỗ Khang không thích cô ta thì cũng không cần gấp, chỉ cần cô ta có thể xảy ra quan hệ với Đỗ Khang, không sợ nhà họ Đỗ không chấp nhận người con dâu này.

Trần Chỉ Nghiên cùng mẹ mình tính kế một phen, nhưng vạn lần cô ta vẫn không ngờ được vào thời điểm đặc sắc nhất Bách Khê lại trở về.

Thử nói xem Trần Chỉ Nghiên có thể không tức giận không?

Cạch một tiếng, cửa đóng lại, là do Đỗ Khang đóng.

Bách Khê lúng túng đứng trong phòng khách, mặc dù cảm thấy lời nói của Trần Chỉ Nghiên rất đáng ghét nhưng cô vẫn không đáp lại.

Nếu hai người thật sự ở cùng nhau, chơi cái gì cũng không phải thấy xẩu hổ, tự cô cũng biết để không quấy rầy hai người.

Đỗ Khang lạnh lùng nói: “Người phải cút ra ngoài phải là cô mới đúng, cô nhìn bộ dạng bây giờ của cô mà không thấy xấu hổ sao?”

Sắc mặt Trần Chỉ Nghiên tái nhợt, lại hung hăng trừng mắt với Bách Khê một cái.

“Đỗ Khang, em thật sự không hiểu anh thích cô gái này ở điểm nào, chỉ nhìn việc cô ta dám quyến rũ bạn trai của cô gái khác thì cũng biết không phải hạng tốt đẹp gì.” Trần Chỉ Nghiên đẩy lửa đạn sang phía Bách Khê, không chút để ý thân thể mình bây giờ còn không có quần áo.

“Trần Chỉ Nghiên, tôi nhắc lại với cô một lần cuối cùng, chúng ta đã chia tay, tôi không còn bất kì quan hệ nào với cô, nếu như cô muốn biết lí do chia tay thì nguyên nhân tôi cũng đã chuyển đến qua hộp thư của cô rồi, hiện tại thì đi ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Trái tim Trần Chỉ Nghiên nhảy lên một cái, hình như là đã dự liệu trước.

Lí do chia tay, chẳng lẽ là vì chuyện đó?

Không, không thể nào, sao Đỗ Khang có thể biết được chuyện đó…

Trần Chỉ Nghiên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, run rẩy mở hộp thư, nhưng chữ trong tin nhắn làm mắt cô ta đau nhói.

Ha ha, thì ra là như vậy, Đỗ Khang đã sớm biết.

Trần Chỉ Nghiên cũng không nén giận được nữa, cô nhếch miệng thu dọn quần áo vương vãi trên mặt đất, những giọt nước mắt rơi trên sàn nhà cũng nhanh chóng không thấy.

Mười phút sau, phòng khách yên tĩnh lại.

Bách Khê ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy đầu óc mình còn chưa kịp tiếp thu.

Một trận náo loạn, lại cứ như vậy hạ màn, quả thật giống như đang nằm mơ.

Sắc mặt Đỗ Khang vẫn bình thường như trước, nhưng dáng vẻ có chút mệt mỏi. Cho dù là anh, liên tiếp bị quấy rầy như vậy, bị mệt cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Thấy dáng vẻ lúc này của Đỗ Khang, không hiểu sao Bách Khê không nhịn được muốn an ủi anh, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nói vài câu nhạt nhẽo: “Chân trời nào không có cỏ thơm, là cô ta không hiểu nên không quý trọng thôi.” Nói xong câu đó Bách Khê cũng cảm thấy ngớ ngẩn rồi, rõ ràng là Đỗ Khang muốn chia tay, những lời này nói ra thật sự không ổn.

Quả nhiên, Bách Khê vừa dứt lời, Đỗ Khang lập tức bị chọc cười.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên nụ cười khó coi, nhưng một khi mỉm cười, lại chói mắt hơn cả ánh nắng, chói mắt khiến Bách Khê không thể mở mắt ra được.

Đỗ Khang nói: “Cô bị ngốc à, loại phụ nữ như Trần Chỉ Nghiên, sao tôi có thể yêu.”

“Hả? Chẳng lẽ anh cũng bị bắt cá hai tay rồi hả?” Bách Khê đột nhiên cảm thấy thật thần kì, một người đàn ông hoàn hảo như Đỗ Khang lại có thể có người không biết quý trọng, nếu như cô có một người bạn trai như thế này, cô tuyệt đối không buông tay.

Đợi chút, Bách Khê, rốt cuộc mày đang nghĩ gì, chẳng lẽ trong lòng mày đang bắt đầu ảo tưởng trở thành bạn gái Đỗ Khang rồi sao?

Bách Khê run rẩy lắc đầu một cái, không muốn để mình si tâm vọng tưởng nữa.

Đỗ Khang nhìn hành động có chút kì quái của Bách Khê, cười một tiếng nói. “Thật sự kì lạ sao, chia tay người yêu không phải vì bắt cá hai tay thì cũng là vì bị bắt cá hai tay, một phần hai xác xuất chẳng qua là vì hai chúng ta trùng hợp gặp trúng mà thôi.”

Bách Khê囧囧, đây có thể coi là ngụy biện.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận, Bách Khê vì lời này của Đỗ Khang mà dỡ được tảng đá trong lòng mình xuống. Cô vẫn luôn cảm thấy chuyện bị Lý Thiên Viễn bắt cá hai tay là chuyện vô cùng mất mặt, nhưng theo cách nói của Đỗ Khang, có vẻ một phần hai xác xuất bị cô gặp phải, cũng không có gì ngạc nhiên.

Bách Khê lạc quan nói: “Anh nói đúng, chẳng qua tôi thật sự không nhìn ra Trần Chỉ Nghiên là một người phụ nữ bắt cá hai tay.” Cứ như vậy, chuyện Đỗ Khang lạnh lùng với Trần Chỉ Nghiên cũng có thể chấp nhận được.

“Lý Thiên Viễn bắt cá hai tay, không phải cô cũng không nhìn ra được sao, bỏ qua đi, đầu óc của cô không thích hợp để nghiên cứu những điều này.” Đỗ Khang khinh thường nhìn Bách Khê một cái.

Bách Khê không phục: “Tôi không thích hợp nghiên cứu những thứ này, vậy anh nói xem, tôi thích hợp nghiên cứu cái gì?”

Đỗ Khang suy nghĩ một chút nói: “Nghiên cứu nên phục vụ tôi như thế nào.”

Bách Khê giận dữ, đây gọi là loại nghiên cứu gì vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.