Editor: Lin
Kể từ hôm Trần Chỉ Nghiên xấu hổ rời đi, thế giới của hai người yên tĩnh hơn nhiều.
Trong lúc ba mẹ Đỗ Khang đi công tác nước ngoài về, còn khen ngợi Bách Khê một lần, khiến Bách Khê có chút ngượng ngùng.
Thật ra ở cùng Đỗ Khang, Bách Khê cũng không phải làm nhiều, trừ ngày
đầu tiên Đỗ Khang cố ý bắt cô dọn dẹp khắp phòng ra, mỗi ngày đều sẽ có
người làm theo giờ đến dọn dẹp.
Nhiệm vụ mỗi ngày của Bách Khê là nấu cơm, ăn cơm, chơi với mèo, một tháng như vậy trôi qua, cô lại tăng thêm vài cân.
Ngày mùng 1 tháng 4 là ngày cá tháng tư, Bách Khê được Đỗ Khang đặc biệt cho phép ra ngoài đi chơi cùng với Lam Tiểu Tuyết.
Theo như nguyên văn câu nói của Đỗ Khang: “Bách Khê cũng đã làm việc vất vả, cũng nên có một ngày nghỉ.”
Bách Khê vốn đã miễn dịch với lời nói ác độc của Đỗ Khang, cũng không quan tâm nhiều như vậy, vui vẻ xách túi ra ngoài.
Kể từ khi trở thành bảo mẫu riêng của Đỗ Khang và ba con mèo nhà anh,
Bách Khê đã lâu không đi chơi với Lam Tiểu Tuyết rồi. Bây giờ cô không
chỉ có túi tiền bồi thường, còn có một vạn tệ tiền lương vừa ra lò, hiện tại cô vui vẻ hơn một tháng trước nhiều.
Lam Tiểu Tuyết và Bách Khê vừa thấy mặt nhau đã chạy thẳng đến quán lẩu, lúc hai người cùng học trung học chỉ thích ăn món cay năm xu ở trước
cổng trường, lên đại học chỉ thích ăn lẩu.
Nhiều ngày như vậy chưa được ăn lẩu, Bách Khê sắp không nhịn được rồi,
vừa lấy thực đơn lập tức gọi ba đĩa thịt, sau đó nhẹ nhàng đưa thực đơn
cho Lam Tiểu Tuyết nói: “Thoải mái chọn đi, hôm nay mình vừa nhận lương, mình trả.”
Lam Tiểu Tuyết nghi ngờ nhìn Bách Khê, có chút không tin nói: “Cậu coi mình là đồ ngốc sao, cậu mời khách?”
Lời này cũng không khách khí, cái gì mà cậu!
Bách Khê trợn mắt nhìn Lam Tiểu Tuyết một cái nói: “Mình là người nhàm
chán vậy sao, nói cho cậu biết, bừa cơm hôm nay, mình không thể không
mời.”
“Vậy thì tốt, mình cũng không khách khí.”
Chỉ thấy Lam Tiểu Tuyết nhanh chóng cầm bút, viết lên thực đơn mà như vẽ tranh, tập trung tinh thần một lúc lây, mới cười như hồ ly ngẩng đầu
lên.
“Bách Khê, nói đi, Đỗ Khang phát nhiều tiền lương khiến cậu hào phóng
như vậy.” Lam Tiểu Tuyết vừa giao thực đơn cho nhân viên phục vụ vừa hỏi Bách Khê.
“Cậu không biết, mình nghĩ là Chu Kỳ đã nói cho cậu biết.” Bách Khê cởi bỏ chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng, tự nhiên nói.
“Lương một tháng là một vạn thật sao? Cậu nhận được công việc tốt như
vậy sao không nói cho mình, vậy nhà đó còn thiếu bảo mẫu không, loại
xinh đẹp này.”
Bách Khê liếc Lam Tiểu Tuyết một cái, cảm thấy rất bất đắc dĩ với tính
tình bạn tốt, nhưng cũng không có biện pháp cứu vãn. Cô lạnh lùng ngồi
một bên dội nước lạnh. “Tỉnh ngộ đi Lam Tiểu Tuyết, cậu cảm thấy bạn
trai cậu sẽ để cậu sống chung với một người đàn ông xa lạ trong một căn
hộ sao, chăng lẽ cậu ta không ghét cái mũ xanh lục trên đầu mình sao?”
Trừ khi Chu Kỳ mất trí mới để cho Lam Tiểu Tuyết làm loại công việc này, hơn nữa, bản thân Chu Kỳ cũng có tiền, nếu không phải bản tính Lam Tiểu Tuyết bướng bỉnh không chịu dùng tiền của Chu Kỳ, cô nàng sớm đã biến
thành đại gia rồi.
Nhắc tới bạn trai mình, Lam Tiểu Tuyết lộ vẻ mặt có chút tức giận, thu
hồi vẻ mặt kích động, bĩu môi nói: “Anh ấy cũng không thông minh như vậy đâu, căn bản là một tên đầu heo không hiểu gì.”
“Chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy?” Bách Khê nhận thấy trong giọng nói của Lam Tiểu Tuyết có gì đó không đúng, lập tức hỏi.
“Một đống chuyện không tốt, không nói đến cũng được, hay là cậu nói
chuyện cậu và Đỗ Khang đi, một tháng đã qua, cậu cũng sớm tóm được chứ?”
“Cái gì mà tóm được hay không tóm được, mình và anh ấy không có chút quan hệ nào.”
Không biết vì sao, Bách Khê nói ra những lời này xong lại thấy đỏ mặt,
đúng lúc này nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu lên, vậy cô mới không bị cô
nàng Lam Tiểu Tuyết phát hiện cô có gì đó không đúng.
Nói thật, mặc dù hiện tại Đỗ Khang đang ngồi trên xe lăn, hơn nữa còn
thường dùng lời nói ác độc trêu chọc cô làm thú vui, nhưng Bách Khê lại
rất khó sinh ra cảm giác ghét bỏ anh, thậm chí còn có chút cảm giác yêu
thích. Thứ nhất là vì Đỗ Khang quá đẹp trai, bách Khê thật sự không nỡ
tức giận với khuôn mặt xinh đẹp đó; thứ hai Đỗ Khang là một người trong
nóng ngoài lạnh, mặc dù lời nói của anh ác độc, nhưng phần lớn thời gian vẫn luôn quan tâm đến cô.
Nhất là có một ngày, máy tính của Bách Khê bị hư phải mượn máy của Đỗ Khang, thần xui quỷ khiến gì cô lại mở ra một văn bản.
Trong đoạn văn bản ghi chép một ít số hiệu, nhìn kỹ, đây chính là bài
viết của người ẩn danh trên diễn đàn ngày hôm đó, nhưng mà bên trong
đoạn văn bản này, chứng cứ lại càng rõ ràng, đầy đủ hơn.
Bách Khê lập tức hiểu rõ, thì ra người ngày đó ra tay giúp cô chính là Đỗ Khang!
Sau khi biết chuyện này, Bách Khê cảm thấy cảm giác của mình đối với Đỗ
Khang đã hoàn toàn thay đổi, từ lúc mới đầu chỉ là một chút cảm tình,
bây giờ đã biến thành một loại tình cảm không nói rõ được.
Tất cả đều đã thay đổi.
Nhưng Bách Khê lại không có đủ dũng khí để nói loại tình cảm thành lời, vì cô căn bản còn không hiểu rõ Đỗ Khang.
Rốt cuộc đối với Đỗ Khang cô là gì, Bách Khê không xác định được; rốt
cuộc Đỗ Khang có ý gì khác với cô hay không, Bách Khê cũng không xác
định được.
Cho nên cô chỉ có thể giấu phần tình cảm này dưới đáy lòng, yên lặng
thích, thâm chí là Lam Tiểu Tuyết, cô cũng không có ý định nói ra.
Hiệu suất của quấn ăn này rất nhanh, chỉ trong lát các món thịt đã được
bày đầy trên bàn, hai kẻ tham ăn vừa nhìn thấy thịt thì lập tức như hai
kẻ điên, một lúc sau rau được bẩy thì cũng không còn sức để ăn nữa.
Nhưng phong cách của hai người là không thể lãng phí, cho nên chỉ tạm
thời ngưng chiến mốt lát,lại bắt đầu tính toán chuẩn bị tái chiến.
Lam Tiểu Tuyết vuốt ve cái bụng tròn vo nói: “Không được, hôm nay chúng
ta nhất định phải ăn hết, chúng ta chia đồ ăn còn dư lại, nếu ai ăn mà
còn dư thì phải đồng ý với một điều kiện của đối phương.”
“Cậu lại có ý định xấu gì vậy, nói cho cậu biết, cậu cũng đừng đánh chủ ý vào Đỗ Khang, mình không chọc nổi.”
Dù sao Bách Khê và Lam Tiểu Tuyết cũng có vài chục năm giao tình, chẳng
lẽ cô lại không nhìn ra được Lam Tiểu Tuyết lại chuẩn bị có ý xấu gì,
lập tức bác bỏ ý định của Lam Tiểu Tuyết.
Nhưng Lam Tiểu Tuyết cũng đâu phải là đèn đã cạn dầu, dù không tính kế được, cô cũng sẽ không bỏ cuộc.
Trong lúc hai người ăn xong cơm, đang đứng trước quầy tính tiền, cô trực tiếp lấy điện thoại của Bách Khê nhắn một tin cho Đỗ Khang.
Mặc dù Bách Khê vẫn luôn không thừa nhận, nhưng Lam Tiểu Tuyết có thể
nhìn ra, Bách Khê nhất định là có ý với Đỗ Khang, cô nghĩ thấy hai người mà tiếp tục như vậy cũng không phải là một cách hay, cho nên lập tức
giúp hai người đẩy một tay.
Đợi đến khi Bách Khê trở lại, Lam Tiểu Tuyết làm bộ như không có gì khoác tay Bách Khê, lôi kéo cô đi về phía cửa chính.
“Tiểu Tuyết, nếu cậu bận thì vê, còn nếu không bận thì đi dạo phố mua
vài bộ quần áo với mình…” Cũng lâu rồi Bách Khê không mua quần áo mới,
cũng từng bị Đỗ Khang nói cô mặc tới mặc lui một bộ quần áo bẩn thỉu,
cho nên hôm nay vất vả lắm mới được ra cửa một lần, cô định mua thêm cho mình vài bộ quần áo.
Mặc dù biết mình rất ít tiền, nhưng Bách Khê lại muốn Đỗ Khang nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình một lần, huống hồ những bộ quần áo cũ kia của cô lại nhất định không có khả năng đó rồi.
Lam Tiểu Tuyết gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, nhanh đi mua vài bộ quần áo thật đẹp, mê hoặc chết cái vị ở trong nhà đó đi.”
Khuôn mặt của Bách Khê đỏ lên, quả thật không muốn tiếp tục nói chuyện với Lam Tiểu Tuyết nữa.
“Nói cái gì vậy, mình chỉ mua vào bộ quần áo bình thường thôi!”
“Ai ya, xấu hổ đúng không…” Thật vất vả Lam Tiểu Tuyết mới có thể thấy
được Bách Khê đỏ mặt, sao có thể dễ dàng bỏ qua, nhất định phải trêu
ghẹo cô thật lâu mới thả đi.
Bách Khê cao 1m65, da trắng, khuôn mặt đẹp, hơn nữa tuổi còn trẻ, trang
điểm một chút tuyệt đối là một mỹ nữ. Cô và Lam Tiểu Tuyết,một người có
phong cách nhẹ nhàng, một người phong cách đáng yêu, đi trên đường liên
tiếp nhận được sự chú ý, người muốn đến gần cũng nhiều vô kể, cuối cùng
hai người không thể không trở về.
Sau khi đưa Lam Tiểu Tuyết về trường, Bách Khê mới trở về chung cư Lục Nguyên.
Trong lòng cô có chút thấp thỏm, nhớ lại lời lam Tiểu Tuyết vừa nói với
mình, thích là phải dũng cảm theo đuổi, đừng có chờ đến lúc anh ta trở
thành chồng người khác rồi ở đó mà đau khổ.
Song khi lấy điện thoại di động ra, phần thấp thỏm này lại hoàn toàn thay đổi.
Là tin nhắn từ Đỗ Khang: “Ừ, cô về rồi nói.”
A, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bách Khê thanh toàn tiền xe, đôi tay run rẩy mở hộp tin, một tin nhắn tỏ tình to gan đập ngay vào mắt cô.
Bách Khê: …
Lam Tiểu Tuyết, cậu ra đây, mình đảm bảo không đánh chết cậu!
Bách Khê đáng thương đừng ở trước cửa chung cư lại chậm chạp không dám
mở, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Lam Tiểu Tuyết, ai biết cô
nàng thông minh đó lại có thể không nhận.
Lần này đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà cũng không nói được.
Cô phải nói với Đỗ Khang để cái chết của cô đỡ thảm hơn một chút đây?
Trò chơi ngày cá tháng tư? Có lẽ sẽ trực tiếp nhận lấy cơn thịnh nộ như bão táp.
Bạn cô làm loạn? Có vẻ cũng không tốt hơn là bao.
Nghĩ tới nghĩ lui, đứng ở cửa hồi lâu,cuối cùng Bách Khê cũng hạ quyết định, thì dứt khoát nói thắng đi.
Cô nghĩ, thật ra con người Đỗ Khang cũng không tệ, chỉ cần cô đủ chân thành, cô tin Đỗ Khang sẽ không cười nhạo mình.
Bách Khê lấy hết dũng khí mở cửa chống trộm ra, không ngờ lại phát hiện, Đỗ Khang không có ở nhà.
Thật vất vả mới lấy đủ tình cảm ra để nói, Đỗ Khang lại không có ở nhà.
Bách Khê cảm thấy lòng mình như cắt ra từng mảnh để mèo ăn rồi.
Qua mười phút, lại tiếp tục mười phút….
Bách Khê nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, khổ sở muốn rơi nước mắt.
Nói là chờ mình trở lại rồi nói, đều là gạt người!
Bách Khê đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Đỗ Khang đoán được tin nhắn đó là
tin nhắn ngày cá tháng tư, cho nên mới nhắn lại như vậy, mà cô lại ngu
ngốc muốn tỏ tình, đúng là ngớ ngẩn hết sức.
Có câu nói thế này, Valentine có bao nhiêu sự lừa dối trốn trong lời
ngon tiếng ngọt, ngày Cá tháng tư có bao nhiêu chân tình trốn trong sự
lừa gạt.
Cho đến khi cảm giác này rơi lên người mình, Bách Khê mới phát hiện ra nó khổ sở đến thế nào.
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một dáng người đàn ông cao lớn đi vào, sau đó rất tự nhiên đóng cửa chống trộm lại.
Bách Khê ngồi trên ghế salon vẻ mặt như sau - (⊙o⊙)
“Đỗ Khang, chân của anh không bị thương sao?”
“Chẳng lẽ tôi không được phép bình phục sao?” Đỗ Khang lạnh lùng mắng.
Bách Khê soạt một cái, đột nhiên đứng thẳng lưng, đâu óc còn chưa hồi
phục nói: “Không phải, ban đầu anh đã nói tôi phải chăm sóc anh bốn
tháng, tôi còn tưởng rằng phải hơn bốn tháng nữa anh mới hoàn toàn hồi
phục?”
Đỗ Khang cởi áo khoác, sau đó nhìn vào mắt Bách Khê, lúc này cô còn cảm thấy bị áp bức hơn khi anh ngồi trên xe lăn.
“Những chuyện này đều không quan trọng.”
“Chuyện này còn không quan trọng, là quá quan trọng có được không!” Bách Khê hét lên trong lòng.
Cô không phản bác Đỗ Khang, vì cô phát hiện, bây giờ Đỗ Khang quả thật
rất đáng sợ, Đỗ Khang tiến thêm mấy bước, Bách Khê lại không tự chủ lùi
lại mấy bước.
“Anh muốn làm gì?” Bách Khê theo bản năng đưa tay lên che ngực.
Đỗ Khang nhìn thấu sự sợ hãi trong lòng Bách Khê, giọng hơi uất ức: “Tôi còn có thể làm gì, là cô tỏ tình với tôi trước, chẳng lẽ cô hối hận rồi sao?”
Bách Khê cảm thấy, hiện tại cô hối hận còn kịp sao?
Hiển nhiên là đã quá muộn rồi.
Mặt cô đỏ bừng cúi đầu, nhưng đang khắng cự lại ánh mắt của Đỗ Khang,
nhưng một giây sau, một đôi bàn tay mạnh mẽ vòng qua eo cô.
Một giọng nói từ tình không hề báo trước vang lên bên tai cô, khiến
trong nháy mắt, thân thể của Bách Khê không chống đỡ nổi nữa.
Anh nói. “Bách Khê, bây giờ mới hối hận, chậm rồi.”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Khang gọi tên cô một cách hoàn chỉnh, giọng nói dễ nghe như có thể khiến lỗ tai mang thai.
Bách Khê mơ mơ màng màng, cũng không biết đôi môi bị chiếm đoạt từ lúc nào.
Lúc đầu chỉ lướt qua một chút rồi dừng, sau đó lại trở nên dũng mãnh lạ
thường, giống như một con dã thú nhắm vào con mồi của mình.
Nụ hôn qua đi, Bách Khê ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, cảm thấy như có chỗ nào không đúng.
Cô nhìn Đỗ Khang tự nhiên đi lại, căn bản không có dáng vẻ chân vừa khôi phục, chẳng lẽ trước kia anh làm bộ bị gãy chân!
Trong lòng Bách Khê đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, như từ khi bắt đầu cô đã bị gài bẫy vậy!
Rất lâu sau, mỗi khi nhắc lại chuyện này, Bách Khê đều tức đến nghiến
răng, nhưng mỗi lần Đỗ Khang đều vô cùng thuần thục tránh đi vấn đề mấu
chốt.
Cho đến khi Bách Khê ép hỏi anh em tốt của Đỗ Khang, Chu Kỳ, lúc này mới biết được chân tướng.
Thì ra người từ đầu đã yêu không phải là cô, mà là tên trong nóng ngoài
lạnh chết đi vẫn kiêu ngạo Đỗ Khang; thì ra trước kia Đỗ Khang đã biết
Bách Khê, còn thầm mến Bách Khê rất lâu.
Nhưng Đỗ Khang là người kiêu ngạo như vậy, vẫn không chịu đi tỏ tình,
anh đợi Bách Khê yêu mình, lại không nghĩ đến Bách Khê thô thần kinh,
căn bản không biết anh.
Cho đến năm thứ tư, cuối cùng Đỗ Khang cũng không nhịn được nữa, lúc này mới xảy ra sự kiện bị tai nạn xe.
Sau khi nghe xong chân tướng, Bách Khê chỉ im lắng, nếu Lam Tiểu Tuyết
không thay cô nhắn tin nhắn đó, chẳng lẽ Đỗ Khang vẫn thật sự ngồi xe
lăn bốn tháng sao?
Chỉ là dù người đàn ông này vừa kiêu ngạo vừa ăn nói khó nghe, còn thích nhất nói móc cô, tình cảm của hai người lại mấy năm mà vẫn tốt như một
ngày.
Sau đó Bách Khê được như nguyện đi du học ở Anh, còn chia xa Đỗ Khang
thật lâu, thậm chí thỏa mẫn vô số yêu cầu vô lý của Đỗ Khang, nhưng ngay ngày hôm sau đến Anh, Bách Khê mới phát hiện ra, Đỗ Khang cũng xin
trường đại học A, hơn nữa cũng đã thuê xong phòng ốc, vì vậy hai người
lại cãi nhau một hồi.
Cãi nhau thì cãi nhau, cuộc sống vẫn tiếp tục trôi.
Bách Khê cảm giác những tên đẹp trai có tiền lớn lên đều không dùng
được, cho đến khi cô gặp Đỗ Khang; trước kia Đỗ Khang cảm thấy phụ nữ
ngực lớn chỉ là phế vật, cho đến khi anh gặp Bách Khê,
Cũng coi như đã đâu vào đấy!