Cánh cửa phòng mở ra, Tề Vy dùng mắt thăm dò từng ngóc ngách trong căn phòng nhưng vẫn không nhìn thấy người muốn tìm.
“Căn phòng này chỉ có duy nhất chồng em ở thôi nên... vào trong từ từ tìm, anh đi gặp ông” Vũ Minh mỉm cười nép người cho cô vào sau đó đóng chặt cửa như sợ cô bỏ chạy.
Vy chầm chậm bước vào trong, căn phòng rất lớn và cao hơn nhiều so với những căn phòng khác khiến cô có cảm giác bản thân thật quá bé nhỏ. Thảm nhung dưới chân êm ái, giữa phòng là một bồn tắm lát đá lớn khiến cô có chút thắc mắc. Chiếc TV lớn trên tường bên cạnh là một kệ để những bộ phim, nhạc, đĩa game của bộ PS4. Chiếc giường rộng màu đen hài hoà cùng đệm trắng muốt, chăn xám đậm.
Điều khiến cô kinh ngạc là trừ phòng tắm ra cả căn phòng nơi đâu cũng có lắp đặt hệ thống theo dõi, đẩy cửa đi ra ban công nhìn bên dưới là một hồ bơi lớn có vệ sĩ canh gác, dám chắc dù có trượt chân ngã xuống thì cơ hội được cứu sống là cực kì cao. Cô kiểm tra kĩ, căn phòng có vết tích con người sinh sống nhưng hoàn toàn không có ai, định bỏ đi hỏi Vũ Minh thì tủ quần áo thu hút sự chú ý của cô. Trực giác bảo cô đến mở tủ ra, Vy thận trọng từng chút đến bên dãy cửa tủ, mở từng cái, đến cái cuối cùng cô khựng lại tự cười bản thân điên rồ một người lớn làm sao lại bày trò trốn trong tủ chứ? Kéo nhanh ra rồi toan đóng lại nhưng cô kinh hoàng lùi lại vài bước, thân người đông cứng, thở gấp gáp vì sợ, bên trong thực sự... Có người đang ngồi gục mặt lên hai đầu gối. Run rẩy nhìn kĩ, cô tiến đến ngồi sụp xuống.
“Anh là Chính Phong? Đúng không?” Vy bình ổn hơi thở
Người đó không trả lời cũng không cử động tựa như đang ngủ. Cô đưa tay ra lay lay anh ta. Người đó tỉnh giấc chậm rãi ngước lên nhìn cô, ánh mắt mơ hồ, thâm sâu. Hai người nhìn vào mắt nhau rất lâu, rất lâu, anh cuối cùng cũng ngưng nhìn cô nhưng lại tiếp tục gục mặt lên gối. Biểu hiện của anh ta khiến Vy không ngăn nổi ngạc nhiên.
“Nghe nói... anh là chồng tôi?!”
Không có tiếng hồi đáp, không gian im lặng như tờ. Cô cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề, từ khi mới sinh ra đến lúc làm diễn viên hầu như chưa ai ngó lơ cô thế này.
“Nè! Khi dễ người khác vừa thôi, tôi đang hỏi anh đó! Anh có phải Ngô Chính Phong không? Có phải chồng tôi không?”
Anh ta một lần nữa ngước lên chậm rãi nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
“Muốn ngủ” Cả buổi anh ta cũng nói ra hai từ.
“Hả?” Mặt Vy nghệch ra
Con người này có phải bị bệnh không? Muốn ngủ sao không lên giường mà lại chui vào tủ quần áo chứ? Từ nhỏ vốn đã thông minh, cô lại còn học rất giỏi nên liền trầm tĩnh suy nghĩ, sắp xếp mọi thứ.
“Nếu đúng như mình đoán thì mình thực sự không phải cháu nội ruột của ông ấy rồi” Cô lẩm bẩm. Nhìn kĩ con người trước mắt, tóc gọn gàng, thân người theo cô đoán nếu đứng lên sẽ rất cao, anh ta gầy gầy, có vẻ xanh xao.
“Anh bị bệnh ung thư sao?” Cô nhịn không được cất tiếng lên hỏi
“...”
“Hay HIV?”
“...” Vai anh ta khẽ run run lên
“Hay nghiện ma tuý?”
“...” Lần run này mạnh hơn một chút
“Cả ba thứ luôn sao?” Cô mở to mắt
“Ồn... Đi đi” Anh ta nói bằng chất giọng không cảm xúc, đưa tay kéo cửa tủ đóng lại. Cô suýt bị cánh cửa tủ va phải nên hơi ngã về sau một chút.
Thái độ này của anh quả thật quá đáng lại còn khó hiểu, dù câu hỏi của cô có phần kém duyên một chút nhưng cũng đừng nên làm vậy chứ. Đứng bật dậy, cô kéo mạnh cánh cửa, chồm vào túm lấy cánh tay anh đang quàng trên gối lôi mạnh ra ngoài, anh ta loạn choạng đứng dậy lúc này cô mới phát hiện người này quả thật rất cao, khi không mang giầy cao gót cô cũng đạt đến 1m67 nhưng hiện nay cô đứng chỉ vừa đến vai anh, dáng người anh ta gầy nhưng lại săn chắc nếu như cởi áo ra không chừng sẽ thấy được cơ bụng khoẻ khoắn... Cô lắc lắc đầu với suy nghĩ “hơi mờ ám” của mình vừa rồi, nhìn kĩ gương mặt anh ta thì...
“Không phải tầm thường nha” Cô cảm thán, với cô Vũ Minh đã thuộc loại đẹp với phong thái tao nhã nhẹ nhàng khiến người ta chết từ từ. Còn “anh chồng” này thì quả thật lần đầu tiên cô mới gặp một người sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi mơ hồ nhưng lại cuốn hút đến vậy. Mày đen, mắt dài, hàng mi dài rung theo từng ánh nhìn, đôi môi mỏng ở bên dưới sóng mũi thẳng tắp theo chuẩn các diễn viên muốn tìm khi đến thẩm mĩ viện. Thứ toát ra từ con người anh ta là cảm giác buông lỏng, có chút bi thương khiến người khác muốn ở bên tìm hiểu về anh ta.
“Trả lời câu hỏi lúc nãy đi” Cô khôi phục dáng vẻ cương quyết
“...” Anh ta bất động quay đầu về bên cửa sổ nhìn xa xăm.
“Tên anh là Ngô Chính Phong đúng không?” Một tay cô vẫn còn nắm cánh tay anh, tay kia đưa lên đem mặt anh quay về phía mình, bắt anh đối diện với cô.
Khẽ gật đầu, anh ta chậm rãi rút tay mình ra khỏi sự khống chế của cô. Biết mình có phần hơi quá, cô vội thu tay lại, tạo khoảng cách với anh.
“Anh có bị bệnh gì không?”
Lần này anh ta lắc đầu sau đó lại gật đầu. Trả lời kiểu này khiến cô muốn đấm vào gương mặt được tạo hoá ưu đãi kia một đấm.
Không khí im lặng một lần nữa bao trùm lên họ. Anh ta như kẻ ở hành tinh khác khiến cô không biết làm thế nào để trò chuyện cùng, mọi thắc mắc, câu hỏi không bị đánh mà chạy mất không còn chút gì trong đầu cô.
“Đi ngủ đây” Chính Phong xoay bước đi về phía tủ, ngồi vào trong... đóng cửa lại. Mặt cô nghệch ra đáng thương.
_________________________________________
“Ông nội!!!” Sau khi Vũ Minh quay lại giúp cô ra ngoài cô không hề nói với anh ta câu nào, chạy nhanh đến phòng khách hét lớn.
Ông Trịnh Trung không có chút biểu cảm như thể biết chắc cô sẽ hét lên như thế.
“Rốt cuộc anh ta là người thế nào vậy? Ông có biết từ trước đến nay chưa ai đối xử vô lí như vậy với con không?” Cô chộp lấy ly nước uống một hơi.
“Thằng nhóc... bị trầm cảm” Ông có chút áy náy
“Phụt!!!” Cô còn khoa trương hơn cả Vũ Minh lúc chiều, nước trong miệng bị phun ra không sót một giọt.
“Khăn này, lau đi” Vũ Minh như đoán trước thái độ này của cô, chuẩn bị sẵn khăn giấy từ trước.
“Ông không đùa con chứ?”
“Thật ra nó là con trai của người thừa kế của Ngô gia - Ngô Vân Chính. Vào ba năm trước khi đang trên đường đi du lịch cùng với ba mẹ thì có kẻ xấu hãm hại, giết chết hai vợ chồng ông Ngô. Phong chạy thoát nhưng nhiều ngày lẩn trốn trong rừng, mất nước nó đã gần như chết đi. Cũng may hôm đó Đình Luân có buổi quan sát, nghiên cứu trong rừng bắt gặp, đưa nó về đây...” Ông Trịnh Trung giải thích cho cô
Sau khi được đem về anh ta vì chấn động tâm lí nên sinh ra bệnh trầm cảm, không muốn giao tiếp với người khác, một khi có cơ hội thì luôn tìm cách tự sát, dù được đưa ra nước ngoài để điều trị nhưng cũng chỉ thuyên giảm ở mức khống chế ý định tự sát. Đó là nguyên nhân khắp căn phòng đều lắp hệ thống quan sát, bên dưới ban công lại có hồ bơi lớn cùng vệ sĩ canh gác, bồn tắm không được đặt trong nhà tắm mà lại ở giữa phòng,... Cô khựng lại một chút, nếu anh ta sử dụng bồn tắm thì chẳng phải...
“Bồn tắm...” Vy hỏi nhỏ
“À, khi nó muốn sử dụng sẽ có người đi vào giúp nó dựng bình phong và trông chừng đến khi nó muốn ra. Nhưng bình thường nó chỉ dùng vòi hoa sen trong phòng tắm” Ông Trịnh Trung tinh ý
“Ùm, Phong chỉ dùng bồn tắm để ngủ vào ban đêm mà thôi” Vũ Minh thêm vào
“Sao lại vậy? Giường không ngủ? Lúc nãy em cũng thấy anh ta chui vào tủ quần áo mà ngủ đấy”
“Lúc ba mẹ Phong bị ám sát họ đang ngủ, máu thấm ướt cả giường. Lúc đấy Phong đang ngâm mình trong bồn nước trong một căn phòng khác nên trèo cửa sổ thoát được. Từ đó Phong luôn xem giường ngủ là nơi thiếu an toàn nhất, chui vào tủ quần áo chỉ là bản năng lẩn trốn mà thôi”
Trong Vy dấy lên một tia thương cảm với “anh chồng” của mình.
“Nhưng tại sao con lại phải lấy anh ta?” Đây là mấu chốt