Làm Sao Yêu Em

Chương 5: Chương 5




Ông Trịnh Trung nhìn qua Vũ Minh ý muốn anh hãy nói nguyên nhân thay ông, Vũ Minh cũng nhìn ông sau đó... Ngoảnh mặt đi.

“Thằng này không giúp ông gì hết” Ông nói nhỏ

Đúng lúc đang suy nghĩ nói làm sao để cô không nổi giận.

“Là vì... Vũ Minh sẽ nói cháu nghe!”

Mặt Vy hầm hầm nhìn sang Vũ Minh.

“Ông...”

“Tôi là ông của anh đấy”

Vũ Minh định nói gì đó thì dưới nhà có tiếng động.

“Tam thiếu gia!” Cô người hầu đang đứng bên cầu thang kêu lên.

“Chuyện có vậy mà không ai chịu mở miệng” Người được gọi là tam thiếu gia bước đến, tự nhiên ngồi cạnh Vũ Minh. Cậu ta là Vũ Quân, em trai của Vũ Minh. Khác với anh trai lúc nào cũng “hiền như nước” của mình, Vũ Quân là cực kì ham chơi, ba mẹ ở chung nhà còn ít khi nhìn thấy anh huống chi ông nội ở khác nhà nên việc cậu ta khi không xuất hiện vừa là một điều không có gì bất ngờ cũng vừa là điều cực kì bất ngờ (hơ hơ, hơi hack não đoạn này)

“Quân Quân!! Em đến hay lắm, cứu anh đi” Vũ Minh “xúc động”, anh ta bề ngoài chín chắn nhưng mỗi khi nhìn thấy “Quân Quân” của mình thì khác hẳn

Quân nhìn Minh như nói “có em ở đây, anh đừng lo“.

“Vũ Quân, anh mau nói cho em biết đi” Vy thúc giục

“E hèm... Ông nội của Phong là bạn thân của “người nào đó” hiện là chủ tịch trung tâm mua sắm “Yap”, ông ta mắc bạo bệnh từ nhiều năm trước...”

Cha của Phong được chọn làm người thừa kế trung tâm cũng như gia tộc họ Ngô, chính lí do đó đã khiến họ bị sát hại bởi những kẻ có âm mưu độc chiếm địa vị. Ông Ngô vốn mắc bệnh tim lại nặng thêm nhưng người ông tin tưởng nhất cũng chỉ có Ngô Vân Chính và cháu đích tôn của mình nên ông thà làm việc mỗi ngày trong bệnh tật chứ không giao lại Ngô thị cho bất kì ai khác trong gia tộc.

“Ông ta gửi Phong ở nhà ông nội để giúp cậu ta tránh khỏi bọn dã tâm, nhưng bệnh tình của ông ta càng lúc càng không trụ nổi nên cần phải mau chóng chữa bệnh cho cậu ta vì ai lại có thể giao sản nghiệp cho một kẻ mang bệnh trầm cảm bao giờ.” Giọng Vũ Quân mang vẻ châm biếm

“Nè vấn đề chính là vì sao em phải lấy anh ta”

“Em rãnh rỗi đưa câu hỏi thì cũng phải rãnh rỗi đến khi người ta trả lời chứ” (-.-')

“...”

“Viện trưởng Trần nói rằng cậu ta rất khó giao tiếp với người ngoài đặc biệt là người khác giới nên muốn điều trị cho cậu ta trước tiên phải phá bỏ cái gì gì đó cản trở tâm lí abc gì đó anh không nhớ nữa, em là người sẽ làm điều này, giúp cậu ta có thể hồi phục và giao tiếp như người bình thường” Giọng Vũ Quân đều đều không cảm xúc

“À! Em thắc mắc vì sao lại là mình thì rất đơn giản, em bỏ nhà ra đi, ông nội muốn đem em về nên bày mưu khống chế em” Anh ngừng một chút lại nói thêm

Khi ông Trịnh Trung đưa tay ra định bịt miệng anh thì ánh mắt hình viên đạn của Vy “phóng” tới.

“Ông...”

“Cái đó... Vy... Ông chỉ muốn tốt cho con thôi... Con thấy đó, thằng Phong đẹp trai biết mấy, nó trước đây học cực kì giỏi... Luôn đứng top của quốc gia...”

Mặt Vy đã tiến sát đến...

“Vy... Bình tĩnh... Con...”

“Anh ta học giỏi nhưng là đã từng đấy!! Bây giờ tên ấy bị trầm cảm... Cản trở giao tiếp... Ông ép con... LẤY MỘT KẺ KHÔNG BÌNH THƯỜNG!! Còn bảo là muốn tốt!! Đẹp trai nhưng... CÓ NÓI CHUYỆN NHƯ NGƯỜI KHÁC ĐƯỢC KHÔNG? Con bây giờ là một diễn viên nổi tiếng! Là niềm tự hào của đất nước... Con cố nhịn nghe các người giải thích... ĐÙA VẬY KHÔNG VUI ĐÂU ÔNG Ạ!! Con có phải cháu của ông không đấy? Thật sự ban đầu cảm thấy anh ta có bệnh là con đã nghi ngờ rồi, bây giờ con chắc chắn rằng mình không phải!!” Cô gần như hét lên

“Em đang giả ngốc à?” Vũ Quân cũng chất giọng “âm trì” ấy

“Hả?” Cô khó hiểu nhìn anh

“Cậu ta bình thường thì em cùng lắm lên báo giải thích rằng hai người yêu nhau từ lâu bla bla, rốt cuộc được lấy nhau bla bla! Chỉ có kẻ bị trầm cảm mới khiến em im lặng giấu kín chịu sự khống chế của ông nội, còn nữa nha, trung tâm mua sắm “Yap” chẳng phải là khách hàng lớn nhất của tập đoàn “FLY” của anh Vũ Minh sao?” Anh “tốt bụng” giải thích

“Cái thằng cháu này!!!” Ông Trịnh cú đầu Vũ Quân một cái rõ đau

“Ah! Sao ông đánh Quân Quân? Quân Quân à em có sao không?” Vũ Minh xoa xoa đầu cậu em

“Ông thật là cháu chỉ có lòng tốt giúp ông trả lời Vy thôi mà”

Ông nội gạt hai anh em thích “đóng phim” kia qua một bên (véo

)

“Cháu gái à, thử nghĩ xem nếu ta không yêu cháu thì làm sao dùng đến cách tiêu cực này, trong bộ phim “My crime” bạn diễn của con cũng có lời thoại...” Ông nhìn qua hai anh em kia

“Tình yêu đôi khi là bất chấp mọi thủ đoạn!” Vũ Minh “trả thoại”

“Phải! Còn nữa nếu con lo rằng Phong không yêu được con thì con cũng đã thoại...”

“Là bất chấp thế giới gọi đối phương là tội phạm, cũng chấp nhận làm một tội ác của tên tội phạm đó” Vũ Quân tiếp lời

“... Học luôn cả thoại sao?” Vy bất ngờ

“Rất cảm động đúng không?” Ông Trịnh cười vẻ mặt tự cao

“Các người có âm mưu từ khi bộ phim ra mắt hai năm trước rồi sao?!! Kinh khủng thật!!” Cô trợn mắt tỏ vẻ không tin được, hai tay ôm lấy mặt

“Hơ!!?!?!” Ba người đàn ông nhìn nhau không nói được gì

....

“Dù sao đi nữa, em hãy cố gắng chấp nhận” Vũ Minh ra vẻ mặt đồng cảm

“Không chấp nhận cũng đâu thay đổi được gì” Quân Quân “dội nước lạnh”

“Anh không nói được câu nào để an ủi người khác sao?” Vy hỏi

“Em thừa biết em sẽ không cảm thấy tốt lên được thì tội gì ép bản thân nghe lời an ủi lấy lệ chứ” Vũ Quân trả lời

Trước giờ đều không thay đổi, Vũ Quân tranh luận rất giỏi và biết kiềm chế cảm xúc, tính cách thất thường nhưng thứ dễ thấy nhất chính là thẳng thắn! Đôi khi tổn thương người khác nhưng cậu ta chỉ là muốn tốt cho họ. Điều khiến Vũ Minh khâm phục ở em trai mình là sự thẳng thắn và tỏ ra dửng dưng của hắn, Vũ Minh nhã nhặn dịu dàng, thứ anh sợ nhất là phải nói điều gì đó làm người khác buồn lòng trừ khi bắt buộc phải làm nếu không hôm đó anh cũng đã chẳng làm Vy thất vọng.

“Ông biết con rất thất vọng về ông nhưng ông thật sự nhớ con, ông lại rất quý ông Ngô, ông ta lúc trước giúp ta rất nhiều khi bọn người của các ban phái đến giết ta, chúng ta không chỉ đơn giản là bạn bè mà là anh em, xã hội cùng giới thương trường đầy rẫy những cạm bẫy, để có được ngày hôm nay chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu chuyện cùng nhau. Con hận ông, giận ông cũng được, chỉ cần con giúp chúng ta khiến Chính Phong hồi phục như ban đầu. Ba năm thôi, con đồng ý thì ta đảm bảo không ai biết được.” Ông nội thành khẩn nhìn cô.

“... Con về đây...” Cô cầm lấy túi xách đứng lên.

“Vy...” Ông Trịnh gọi cô như mong mỏi điều gì đó

“Ngày mai có thời gian con sẽ đến thăm anh ta” Cô bước đi vững vàng.

Ba năm, ba năm thôi, biểu hiện của anh ta cũng dừng lại ở mức kì lạ, hơi bất thường. Không phải là bệnh nhân tâm thần, sau ba năm cô sẽ tự do làm mọi việc theo ý mình. Có thêm gương mặt anh ta vào cuộc sống bận rộn như đóng phim truyền hình dài tập gặp nhau trên phim trường một thời gian rồi thôi. Nghĩ vậy cô liền hít thở thật sâu, lên xe lái về khách sạn nhưng cô đâu ngờ một thời gian mà cô nghĩ lại là suốt quãng đời còn lại của mình.

____________________________

Ông Trịnh mở của bước vào trong, không tốn thời gian dò xét xung quanh ông đi ngay đến trước tủ quần áo. Rõ lên cửa ba cái. Như một câu thần chú cánh cửa từ từ mở , Chính Phong chậm rãi bước ra.

“Ông có phá giấc ngủ của cháu không?”

“...” Phong lắc đầu, mặt vẫn cúi xuống.

Ông thận trọng dẫn Phong đến bên sofa trong phòng cậu ta. Mọi thứ trong phòng rất đẹp, tinh tế nhưng chủ nhân của nó lại thích tủ quần áo chật hẹp kia.

“Con thấy con bé như thế nào? Nó là vợ của con đấy”

“Ồn” Anh nghĩ ngợi một lúc cũng nói ra một từ

“Ha ha, ta biết mà, con bé đấy rất hoạt bát, tinh quái, ở bên cạnh nó con sẽ không bao giờ cảm thấy chán, tên nó là Vy, Tề Vy, sau này con sẽ phải sống cùng nó, nó sẽ giúp đỡ và nói chuyện cùng con mỗi ngày, sẽ rất vui đấy...” Ông Trịnh luyên thuyên đủ thứ chuyện về Vy, ông thực sự rất thích Phong, dù ông nói nhiều thế nào cậu cũng im lặng lắng nghe hay thực tế là cậu ta chưa bao giờ để tâm (-.-)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.