Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay

Chương 23: Chương 23




Mình cũng phải đi làm nữa mà, lúc nào rảnh mới update được thôi. Các thím hóng quá, nay mình viết được nhiêu thì viết nha!

Khoảng 18h chiều thứ 6, vợ mình vs thằng H mới đi Đà Lạt về, mình lại chạy lên đón vợ mình rồi đi ăn vs 2 đứa nó luôn. Thằng H sáng thứ 7 nó phải về HN luôn (chả biết có phải bị vợ mình nó bắt nạt cho hay ko nữa mà chạy sớm), vợ mình thì có vẻ không hài lòng với quyết định của nó, cứ lèm bèm hoài, thằng H thì ra sức giải thích. Mình ngồi ăn nghe 2 đứa nó to nhỏ mà não hết cả cỗ lòng.

- Ta về cho 2 đứa bây ngồi tâm sự nhá! Mình nóng mặt

- Ơ sao thế anh? Vợ mình quay ra hỏi

- Sao trăng gì, ta đi ăn chứ có phải đi làm chứng cho 2 đứa mài cãi nhau đâu mà bắt ta ngồi nghe hoài!

- Thì anh thấy em nói đúng ko …. Con vợ mình lại định quay ra than với mình

- Không có đúng gì hết (mình cướp lời nó), ta ko biết, chuyện 2 đứa kệ tụi bay. Giờ có ăn ko thì nói này?

- Thôi ăn đi em, tối về nói chuyện sau nhá nhá! Thằng H quay ra dỗ bồ nó

Ngồi uống vài ly rồi thằng H kêu bạn ra đón, mình cũng chở vợ mình về nhà luôn. Tối đó mình ngồi online, con vợ cũng sang phòng mình chơi nhưng nó cứ cắm mặt vào điện thoại, chắc là nhắn tin với thằng H, thi thoảng lại thở dài rồi hờn dỗi 1 mình. Kệ, mình chẳng quay lại nhìn, vẫn ngồi chém gió với mấy thằng bạn, chẳng dại gì mà động vào nó lúc này. Mà nghĩ kể cái thằng H nó gặp phải vợ mình là đời nó khổ luôn. Theo mình thấy là nó hiền quá, có vẻ chiều người yêu hơi quá mức nữa. Đàn ông con trai gì mà nói chuyện chẳng dứt khoát, để con bồ được đằng chân lân đằng đầu. Con bồ nó (hay là vợ mình nhỉ?) thì có phải hiền lành gì đâu, tiểu thư lại còn được đà tiến tới nữa chứ, gặp phải mình thì có mà ăn gạch ngay chứ ngồi đó mà cù nhầy với cậu

- Sáng mai anh chở em ra sân bay nhé! Con vợ nói với mình

- Ủa ra sân bay chi? Về luôn à? Mình không quay nhìn lại, biết là chở nó ra tiễn thằng H nhưng cứ chọc nó thế

- Đi đưa a H về. Nó nói trống không với mình, cái giọng thì hậm hực

- oh` chuyện nhỏ. Làm anh hết hồn, cứ tưởng em cũng đòi về cơ! Mình quay ra nhìn nó, đang ngồi dựa vào tường, ôm cái gối đấm đấm, mắt thì không rời cái điện thoại, buồn cười lắm

- Gì mà anh hết hồn? Nó ngước lên hỏi mình

- Thì anh sợ em về mất, vào đây chưa được gần vợ ngày nào. (cười nhăn nhở)

- Em đang bực mình em đừng có mà trêu em

- Ừ thôi ko trêu, hì hì (cười làm hòa). Bức mình vì H nó vè à?

- Cái ông hâm ấy! Vợ mình gật đầu cái rụp

- 2 đứa có chuyện gì ah`?

- Chuyện gì đâu, anh ấy kêu bận phải về

- Vậy thì chắc là nó bận thật rồi, chứ lâu lâu em mới về, anh còn muốn được ở gần em lâu nữa là nó. Anh thấy nó cũng ko dám làm phật ý em đâu, chắc có việc thật đấy, ….bla….bla

Mình dỗ dành 1 hồi thì vợ mình cũng xuôi xuôi, được cái hay giận hờn nhưng cũng dễ dụ, trả lời cho vài câu hỏi “nhưng” là thấy tình hình ổn trở lại rồi. Mình rủ đi dạo, nó chần chừ lúc rồi cũng ok, 2 đứa lôi xe đạp ra đi vòng vòng bờ sông, lúc đó khoảng 10h. Bảo nó đi 1 xe nó ko chịu, bắt mình chở, lâu rồi ko đi xe đạp, chạy 1 hồi mà muốn lè lưỡi luôn nhưng được cái về ngủ ngon.

Sáng thứ 7 con vợ nó lại bắt mình dậy tập thể dục, thật là khổ hết chỗ nói. 7h30 đã phải chở nó ra sân bay, mà nào có dám nói là cho nó ra sân bay tiễn người yêu đâu, nói đại là đi ăn sáng. Thằng H về HN trước vợ mình mấy ngày mà nó làm như đi sao Hỏa không bằng ấy, quyến luyến lắm, mình lại phải làm khán giả bất đắc dĩ

- Thôi ông đi đi kẻo trễ, vợ tôi có tôi lo rồi, cứ yên tâm. Mình bắt tay, cười trừ, đuổi khéo nó

- Oh` người yêu tôi giao lại cho ông. Nó miễn cưỡng

- Này, giao lại thì giao cho đàng hoàng nhá. Miệng nói giao mà cái mặt chả thành thật chút nào

- Uh` thì thành thật. Nó nhăn răng cười bắt tay mình cái nữa.

Mình ra lấy xe trước, vợ mình luẩn quẩn 1 lúc rồi chạy ra sau. Hôm nay có vẻ cái đầu đã thông nên nó vừa đi đường vừa chỉ chỏ linh tinh chứ ko ỉu xìu như mình nghĩ.

- Anh thấy anh H thế nào? Bỗng dưng con vợ ghé tai hỏi mình

- Thấy nó cũng hiền, thế gia cảnh thế nào?

- Cũng người HN luôn anh ạ, con nhà cán bộ, được cái ngoan. Nhỉ anh nhỉ? Nó hỏi lại mình

- Uh` ngoan, nhưng anh thấy nó cứ khổ khổ thế nào ấy, gặp được em nữa thì đời nó coi như xong

- Không xong có mà để cho các ông tung hoành à? Bây giờ là thời đại bình đẳng rồi nhé. Anh đừng có tưởng, anh mà gặp phải tay em cũng thế thôi

- Thế thôi là thế nào? Em bắt nạt được thằng H thôi chứ đừng tưởng ai cũng thế nhé! Lại muốn biết anh thế nào hả?

- ah ko, hì hì. Anh đừng hòng lừa được em! Nó cười tinh nghịch sau lưng mình

- Anh H về rồi, không biết đi đâu về đâu đây! Nó lại nói bang quơ sau lưng mình

- Nếu cô nương không chê thì tại hạ sẽ hộ tống cô nương ngao du sơn thủy vùng Giang Nam hữu tình này. Mình làm câu film chưởng

- Hahaha, được được, chết cười với anh!

- Đùa thế chứ lần trước em vào anh còn được đi vs em mấy ngày, lần này vào toàn có tiếng mà chẳng được miếng nào. Giờ anh cũng hết ngố, biết hết SG rồi, để anh đưa em đi chơi. Ok liền?

- dạ vâng! Chỉ chờ có thế, hì hì

- Cứ bảo con trai háo sắc. Gái xinh như em mà gặp anh cũng sáng hết cả mắt lên lại còn

- Ai sáng mắt? Anh chưa tỉnh ngủ ah`?

Mình chở con vợ về nhà, quên mẹ mất ăn sáng, mà lúc đi nói với nhà là đi ăn sáng, về nhà mọi người nấu phở, thèm quá mà ko dám ăn! Mình lấy thêm ít đồ, chuẩn bị thêm ít tiền cho 1 ngày chơi bời mệt nghỉ. Cũng là người đấy, địa điểm đấy mà sao lần này đi chơi mình háo hức thế không biết. Ôi điên cmnr!

Mình thay đồ xong xuống nhà ngồi chờ vợ mình xuống, 1 lúc lâu mới thấy nó tung tăng chạy xuống, mặc cái váy dễ thương phết, thơm nữa!

- Ax, lên thay đồ khác đi, mặc đồ xì tin tí đi quậy phá cho sướng. Mình góp ý vs nó

- Thế mà không nói sớm, vậy chờ em

Nó chẳng chờ mình trả lời lại chạy luôn lên nhà. Mình nhắc nó mang đồ theo luôn, định cho nó đi chơi cả ngày. Lần này thì thấy nhanh hơn, nó phi xuống nhà với cái áo thum và cái váy bò ngắn cũn.

- Ai bảo em mặc cái váy ngắn thế này?

- Anh đúng là hâm, bên ngoài vậy thôi, bên trong là quần sọc đấy. Nó nói rồi chứng minh cho mình thấy luôn mới sợ chứ!

Ra lấy xe chở nó đi, nó nhất định ko chịu đi con Sirius VIP của mình, thế là lại phải lon ton vào nhà mượn con AB của Bác. Mẹ xe đẹp mới chịu nữa, dc đi chơi là sướng lắm rồi lại còn bày đặt. Dắt nó đi ăn sáng mà lúc đấy cũng phải 9h30 rồi, ngồi dưới cái tán cây, ánh nắng lọt qua kẽ lá chiếu hắt vào con vợ mình, nhìn nó lung linh như thiên thần vậy các thím ợ! Không chỉ có mình thấy vậy đâu mà mọi người xung quanh cũng nhìn nó ghê lắm, chắc GATO vs mình vãi ra!

Chạy qua nhà ông anh làm cùng mượn được bộ đồ nghề chụp hình khủng vác đi nữa, mình với vợ mình vào Q1, để xe ở công ty của mình rồi đi bộ lòng vòng, chụp hình đủ kiểu, cũng may là dạo này mưa gió suốt, thứ 7 lại tạnh ráo, trời ko nắng mấy, khung cảnh lên hình đẹp lắm. 12h trưa thì lòng vòng ra đến Nguyễn Trung Trực, gặp ngay 1 đội Vespa cổ đang ngồi café ở đó, vợ mình nó lại đòi tác nghiệp. Mấy thằng đó thấy gái mắt sáng hết cả lên, lợi dụng con vợ mình mượn xe để chụp hình, tụi nó cũng xí xớn vào chụp ké. Mẹ, chỉ có mình là khổ, chả được Pic nào!

Ngồi xuống uống café, mình kéo lại cái tóc mai ướt nhèm cho vợ mình, nó dag9 nhìn lung tung quay qua cười với mình 1 cái ngây thơ vô số tội lắm, mình lại chết với cái vẻ mặt của nó lần nữa

- Đừng cười thế, khổ anh lắm. Mình đùa lại nó

- Người ta cười đẹp cười duyên vậy mà khổ gì?

- Thì đẹp, duyên nên mới khổ anh

- Xì, bày đặt nói ngọt nữa chứ. Em đói rồi!

- Vừa mới ăn sáng lúc nãy xong đã đói rồi? Thế này thì tiền nào nuôi nổi em. Chắc anh phải nói Bố xem xét lại quá

- Cho anh chết, ai bắt xí xớn nhận vào, giờ đòi chạy hả?

Ngồi đùa 1 lúc nữa rồi mình cho nó lên Vincom ăn trưa và chơi luôn. Hình như vào đây mới đúng là thế giới của nó thì phải, mình chợt thấy đâu đó cái con bé đáng ghét 5 năm về trước. Nhưng hình ảnh đó bây giờ thoáng qua rất nhanh, chẳng biết có phải do mình say nắng nó ko nữa, vẫn đi thử hết đồ này đồ kia, nghịch hết trò này trò khác. Nó chơi 1 mạch đến gần 3h luôn, mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc tèm lem như con điên ấy Mình chơi theo nó mà cũng muốn đứt hơi

- Đi bơi anh đi

- Mang đồ ko mà đòi đi bơi?

- Mua! Nó phán câu xanh rờn

- Lạy em, anh ko thích đi bơi lắm

- Anh ko thích nhưng mà em thích. Thế mà bảo đi bất cứ đâu vợ muốn, chỉ được cái nói mồm.

- Để coi, đi bơi hơi xa tí nha! Giờ về qua nhà lấy đồ luôn. Mình suy nghĩ chút rồi quyết định cho nó xuống khu BCR chơi luôn.

Cũng may là thứ 7 này không đông người lắm, cả trên đường lẫn khu du lịch ấy. Vợ mình có lẽ cũng trùng máu với mình về cái khoản đi đường thoáng mát, 2 bên cỏ cây hoa lá, nó ngồi sau lưng mình hát, hò hét có phần hơi quá, thi thoảng có người đi qua lại nhìn tưởng ở trại mới ra. Chở nó đi mình lại nghĩ viển vông đủ thứ chuyện.

Vợ mình vừa tới nơi đã kết ngay cái hồ bơi ở BCR, có mấy thằng bơi ở đó cũng kết vợ mình hay sao ấy, tụi nó đang bơi thùm thùm mà thấy vợ mình thay đồ đi ra là thằng nào thằng đấy đơ ra hết, mặc dù vợ mình nó mặc đồ bơi cũng kín đáo, ko đến nỗi 2 mảnh nhưng mà vẫn thấy được cặp giò với cái eo trắng muốt. Mẹ tụi nọ chứ, dám nhìn vợ mình với ánh mắt như thế, chẳng lẽ lại ra ….năn nỉ tụi nó đừng có nhìn như thế.

- Bơi với em đi. Nó nhõng nhẽo mình vì mình ko có ý định bơi

- Thôi anh ko biết bơi mà! Hình như đấy luôn là câu trả lời về bơi của mình

- Anh đừng có mà lừa em. Ai ngày xưa ở quê tắm sông ầm ầm?

- hì, hôm nay ko muốn bơi, anh xem em bơi rồi cổ vũ là dc rồi (cười gian trá)

- Không có được gì hết, đi thay đồ mau! Nó kéo tay mình đi xềnh xệch

Thôi thì chiều nó vậy. Mình đã đi thay đồ, phơi cái bộ hài cốt của mình ra trước bàn dân thiên hạ.

- Nhìn anh thế mà cũng đâu đến nỗi gầy lắm nhỉ?

- Chuyện, người mẫu mà em

Mình chưa nói dứt câu thì nó đã đẩy mình ngã ùm xuống hồ, đứng cười rũ rượi 1 lúc rồi mới chịu xuống. Mình ngại ở gần nó nên kệ nó bơi sao thì bơi, cắm mặt xuống hồ thong thả sải từng sải một, hết bơi úp rồi lại bơi ngửa nhìn trời nhìn mây. Bỗng mình thấy mình va vào ai đó, chết mẹ, quên mất là hồ ko phải của 1 mình mình.

- Anh làm trò gì thế? Vợ mình nó đang đứng ngay trước mặt mình

- là em ah`, hết hồn, tưởng phi vào cái lu nào cơ!

- Anh bảo ai là cái lu? Muốn chết à? Em bảo anh bơi bới em chứ có bảo anh xuống hồ bơi 1 mình đâu

- Bơi với em là như thế nào? (cái mặt ngu hẳn)

- Còn giả vờ nữa, chán em đi về đây

- Thôi đùa thôi, bơi thi nhá

Mình chưa nói dứt thì nó đã nhoài người lên trước, nó bơi nhanh hơn mình thật các thím ợ, mình theo ko lại. Mình bơi được đến đầu bên kia thì nó đã đứng cười, cũng tại lâu rồi mình ko bơi nữa

- Con trai gì mà bơi chậm như rùa

- Đi đâu đâu mà phải vội. Nhường em tí cho em vui

- Thua thì nhận thua đi lại còn cãi cố nữa!

- Oh` thì thua. Được chưa cô nương

- Chưa được, anh đỡ em bơi ngửa giống như anh lúc nãy đi!

- Ax, nhõng nhẽo quá đây, cứ nằm ra tự nó nổi chứ sao phải đỡ?

- Nhưng mà em bơi thế toàn bị sặc thôi, bơi nhanh nó mới ko bị

- Bó tay em. (Mình thấy hơi ngại nếu phải đỡ nó)

- Kệ em, anh có đỡ ko thì bảo này

Nó nói rồi bá lấy cổ mình, mình chẳng còn cách nào khác, 1 tay đỡ nhẹ lấy vai nó, 1 tay đỡ dưới eo. Ở dưới nước mà người mình nóng ran, vậy là mình lại phải đối mặt với những thứ ko đáng khi mà 1 người con gái xinh đẹp, mình có tình cảm đang nằm ngay trong vòng tay của mình, từng đường nét cơ thể nhấp nhô theo song nước , …. Mô phật, tội lỗi quá!

- Lại nhìn em thế rồi?

- Tại em xinh quá, ko nhìn hơi phí

- Xì, đừng có mà lợi dụng nha

- Đẹp trai như anh mà phải lợi dụng em ah`? Với lại em là vợ anh, ko thể gọi là lợi dụng được

- Được cô vợ hờ mà ở đó khoe khoang mãi. Bó tay anh

- Hơ, kệ chứ! Thôi tập trung chuyên môn đi, đỡ em 1 lúc nữa thôi nha!

Nói thật với mấy thím là mình chỉ muốn được vòng tay qua ôm lấy con vợ của mình thôi, nhiều lúc xém chút nữa thì bật ra những câu nói không đáng nói. May mà có tí chút võ nghệ nên kiềm chế được. Hai đứa bơi đến khoảng 5h thì lên đi dạo vòng vòng, con vợ mình nó cứ chạy lăng xăng, hết trước rồi lại sau mình. Bất chợt 1 lúc mình thấy nó cũng dịu dàng quá đỗi, mình đi chậm lại hẳn, mải mê ngắm nhìn dáng người của nó

- Lại nhìn nữa, bộ em kì quặc lắm hả? Nó quay lại bắt gặp ánh mắt của mình

- Ko, là anh kì quặc. Mình cười

- Anh đang nghĩ gì thế? Tự nhiên nó dịu dàng moi tin từ mình, hiểm thật

- Ko thấy mặt anh đang hiện ra 2 chữ tiếc nuối sao?

- Tiếc nuối gì?

- Thì anh nhìn em tiếc nuối. Em nghĩ là anh tiếc nuối gì?

- Ax, số anh chỉ được làm chồng hờ của em thôi. Hết cơ hội rồi anh ạ!

- Anh ko tin vào số phận. Cơ hội anh sẽ tự tao ra nếu anh muốn

- Vậy tốt nhất anh đừng muốn, nhá! Nó có vẻ hiểu ý mình, nói bằng cái giọng năn nỉ thật, giờ mình mới thấy nó cũng người lớn phết chứ ko lóc choc nữa!

- oh`, anh biết mà. Vậy mới tiếc nuối chứ ngốc. Mình gõ đầu nó cho bớt căng thẳng

- Em hỏi thật anh đừng buồn nhá

- oh` nói

- Bộ trước giờ anh chưa có người yêu hả? (đệt nhục vl các thím ợ)

- Em nghĩ sao đẹp trai ngời ngời tuyệt vời như anh thế này mà lại ko có người yêu? Quan trọng là anh có yêu người nào ko thôi

- Hahaha, …. Vậy anh có yêu người nào ko?

- Có mà người ta có người yêu mất rồi (phũ vl)

- hahaha, đáng đời anh!

- Sao lại đáng đời?

- Những người như anh bị vậy gọi là quả báo!

Nó giải thích dài dòng lắm. đại loại cũng như các thím phán, lắm mối tối nằm không vậy. Mình cũng hỏi chuyện nó với thằng H, nó cũng kể đầu đuôi. Nghe nó kể chuyện mình mới nhận ra được là nó cũng biết suy nghĩ người lớn lắm.

Trở lại chuyện vợ mình kể cho mình nghe về tình iu của nó với thằng H. Đúng như mình dự đoán, không phải là thằng H nó cua được vợ mình, nó cũng chơi bài người tốt rồi mưa dầm thấm đất thôi. Quen biết nhau hơn 1 năm trời, nhưng có 1 vài sự cố đến với vợ mình, lúc đó có thằng H ra tay tương trợ nên vợ mình cảm nó luôn. Theo những gì vợ mình nói thì từ đấy vợ mình mới thay đổi, biết nghĩ hơn. Nó kể 1 hồi rồi quay ra nói với mình

- Anh phải học tập anh H ấy, thế mới có người yêu được

- Ọc, em nghĩ sao mà anh phải đi học cái tên đó. 5 năm trước em gặp anh thì anh đã như nó rồi còn gì?

- Uh` cũng có lý. Giờ em cũng thấy anh khác trước nhiều

- Bản chất thì vẫn vậy thôi em. Nhưng khác tích cực hay tiêu cực

- Humhhhhh….tích cực, dễ thương hơn ngày xưa

- Thế có thương ko?

- Dạ thương, khổ lắm anh 2. Đang tán tỉnh em đấy à?

- Anh cũng muốn được như thế!

- Thôi anh đừng muốn, em biết thừa là anh thích em rồi!

- Ủa sao biết hay vậy? Mình giả ngu

- Ax, chẳng thấy ai tán gái kiểu như anh cả. Thảo nào giờ vẫn chưa có người yêu. Hahaha

- Này, cho em đính chính lại nha. Anh tán tỉnh em lúc nào?

- Không tán tỉnh nhưng mà em đoán là anh thích em đúng ko? Nó hỏi chỉ tay và nhìn thẳng vào mắt mình, sợ mình nói dối hay sao ấy.

- Haizzz, đừng bắt anh nói ra những điều ko cần thiết

- Lâu lâu mới bắt mạt được anh, cứ phải nói. Nói mau. Nó rít lên kèm theo cái nhéo mình

- Uh` thì nói, nói …. Mình nhăn nhó đau thật

- Em đoán đúng, được chưa nào. Lần này gặp em đúng là 1 người con gái khác, ko giống như những gì anh biết. Nếu ko phải là có ông H thì em đã là người yêu của anh mất tiêu rồi. Anh đang rất tiếc nuối vì khi anh tìm ra được người con gái mà mình thích thì muộn màng quá rồi. Em ko thấy sao?

- Vậy là …thật àh? Nó có vẻ ngại, buông tay mình ra chứ ko vừa khoác vừa nói chuyện nữa?

- Sao? Cũng thấy tiếc nuối giống anh hả? Mình cúi xuống nhìn thẳng vào nó đầy tò mò

- Hâm à? So với anh H anh chỉ bằng này thôi (cái móng tay của nó).

- Ghê gớm chưa? Thế ngại àh?

- Umh. Nó gật đầu. Sợ anh hiểu lầm

- Sao em đánh giá anh thấp thế? Yên tâm đi, anh ko bao giờ tán gái đang có người yêu đâu. Với lại em với anh đâu phải mối quan hệ quen biết bình thường, còn nhà nữa mà. Anh làm gì cũng phải nghĩ chút chứ?

- Thế sao còn nói tiếc nuối?

- ơ hay. Tiếc thật chứ đùa ah`? Chẳng lẽ đến tiếc em cũng ko cho anh?

- Hihi, là sợ em làm anh buồn

- Em chưa có đủ khả năng đó đâu. (thực ra là đang buồn thúi ruột ra đây). Chơi vui vẻ mấy ngày nữa đi, còn có cái để mà làm kỉ niệm đẹp. Không nói chuyện này nữa nhá? Ok?

- Dạ vâng! Nó lại khoác tay mình rảo bước đi.

- Anh tốt thế rồi sau này cũng gặp được 1 cô gái tốt thôi mà! (tự nhiên nó nói thế)

- Sao em biết là anh tốt?

- Thì từ hôm em vào đến giờ, nếu những gì anh làm ko phải vì anh thích em (nên mới làm) thì em nghĩ anh là người tốt

- Làm người tốt cũng dễ quá nhỉ? Thế thì phải mang bao tải ra mà đựng mới hết được cái tốt của anh. Hoho

- Vừa khen 1 tí đã vênh cái mặt lên rồi (nhéo tai mình). Anh làm anh trai em nhá! (nó nhìn mình hỏi đầy nghiêm túc)

- Mơ ah`? Em phải làm vợ anh! Đừng có hòng mà chạy làng

- Lại đùa rồi, em nói nghiêm túc mà. Nó hơi nhăn mặt

- Oh` thì anh cũng nói nghiêm túc là không!

- Sao vậy? Hay là anh thấy anh ko xứng đáng. (nó cười)

- Đứa nào mới là đang mơ? Tự nhiên giờ có em gái rồi thi thoảng phải cho tiền tiêu vặt, bị nhờ vả đủ thứ chuyện, lễ tết phải cho quà, …. Anh đâu có ngu mà mang thêm nợ vào người!

- Là anh nói đấy nhá! Sau này đừng có mà hối hận

- yên tâm, anh có hối hận cũng ko để em biết đâu! Anh ko quan trọng ai là gì. Quan trọng là lúc nghĩ về nhau như thế nào thôi. Thà 1 lần gặp có ý nghĩa còn hơn là chơi với nhau hoài rồi sau này chẳng biết đấy là đâu.

- Quan trọng là lúc nghĩ về nhau như thế nào thôi. (nó nhắc lại câu nói của mình) Câu này hay phết, anh học ở đâu đấy?

- Ax, đi với anh em có mà phải vác sổ ra ghi lại những câu nói hay!

Mình với nó đi lòng vòng, nói chuyện lảm nhảm chút, trời cũng tối tối rồi, có nhà cũng đã lên đèn. Có điện thoại ở nhà gọi, mình quên béng mất là tối tổ chức trung thu cho mấy đứa trẻ con trong khu ở cái công viên trước nhà mình. Thực ra thì toàn nhà giàu, tụi nó đâu có thiếu thốn gì, nhưng mấy anh chị có cái idea ấy bảo làm cho bọn nó chơi 1 bữa cho biết không khí. Mọi thứ đều thuê cả, chẳng phải làm gì, tối đó ra bày trò cho trẻ con chơi chút thôi.

Mình với vợ mình vội vội vàng vàng ra xe về. Nó ngồi sau lưng mình lại hí hoáy đủ trò, hát hò linh tinh. Có lẽ sau lúc nói chuyện nó cũng thân với mình hơn hay sao ấy! Mình lại càng thấy tiếc. Nghĩ mà buồn cho cái kiếp hồng nhan bạc phận của mình

Về đến nhà thì cái công viên đã sáng rực đèn điện, lồng đèn, rồi có cả chòi như cắm trại nữa, mọi thứ chuẩn bị cũng đã xong. Tắm rửa, ăn uống rồi phải ra chơi với bọn trẻ con. Do trong khu cũng có mấy người ở quê ra giống như mình nên bày trò cho trẻ con chơi, làm giống như trung thu ở quê lắm, bọn trẻ đứa nào đứa nấy đều hớn hở cả. Vợ mình hình như cũng là lần đầu được thấy mấy cảnh đó, cũng hùa vào chơi khí thế. Mình toàn lén chụp lúc nó cười, dễ thương lắm.

Đến gần 11h thì tan tiệc, ai về nhà nấy. Mấy ông anh làm cùng lại gọi rủ mình đi chơi, mình hỏi ý kiến vợ mình

- Thôi em sợ mọi người mắng đi chơi khuya lắm

- Sợ mắng hay ko thích đi?

- Thích đi lắm ấy chứ. Từ hôm vào đến giờ được đi lần nào đâu?

- Vậy để anh lo, nói với mọi người là đi xem trung thu nha!

Mình lại 1 lần nữa nói dối nhà, nói dối bố vợ. Cũng may là bố vợ với bác mình nhậu ở đâu về ấy, cũng tê tê rồi, ậm ừ dặn dò chút rồi xong. Vợ mình nó mặc cái bộ đồ ngắn cũn, nháy nháy mình ra hiệu đi. Mình lôi nó ra cửa

- Ai bảo em mặc thế này đi? Lạnh đấy, lên thay đồ đi

- Thôi ko sao đâu. Em thích mặc thế

- Thích mặc thế thì ở nhà nhá!

Nó vùng vằng sau câu nói của mình, đi lên nhà thay đồ. Lát sau xuống vẫn thấy cái quần sọc cũ, nhưng thay được cái áo thun dài tay, kín đáo hơn. “thế này được chưa?” nó xị mặt rồi kéo mình đi.

Mấy ông anh rủ lên Bar chơi, các ông ấy đi nhậu ở đậu về ko biết, cũng mới chui vào bar. Vợ mình nghe đến Bar thì có vẻ cũng thích, nhưng nó bảo hứa với thằng H là ko đi Bar chơi nữa rồi nên cũng phân vân. Mình dụ dỗ mãi mới chịu. Mình thì chẳng thích cái không khí ầm ĩ trên Bar lắm, nhất là đang tỉnh táo thế này. Những lần trước đi cũng là nhậu nhẹt ngà ngà rồi, vào đó gái gú linh tinh vậy chứ nhảy nhót thì có biết gì đâu!

Mình với vợ mình bước vào, 6 ông chiến hữu đang đứng với 6 con lạ hoắc, chắc lại bắt được ở đâu đó. Thấy vợ mình mấy ông ấy ồ lên, mẹ, vợ mình đi với mình còn thế, ko hiểu ngày trước nó đi chơi thì bọn con trai nó xúm lại như thế nào nữa! Không phải chém gió chứ từ lúc vợ mình vào cái Bar đấy sáng hẳn lên luôn, mình cũng thấy tự hào vãi ra mặc dù chả được cái gì sất!

Mình cho vợ mình uống coca thôi, thi thoảng cũng nhấp nhấp với mấy ông anh chút, mình cũng uống cầm chừng, rượu trong Bar uống lắm chỉ tổ đau đầu chứ được gì đâu! Vợ mình vừa đứng chơi vừa nhắn tin với thằng H, 1 lúc thấy đưa điện thoại cho mình xem. Thì ra là thằng H nhắn bảo là nó bận, đang làm gì đó nói vợ mình mai nói chuyện sau. Mình thủ thỉ cho vài câu nữa nó mới hết xị cái mặt xuống. Đúng là có bồ cũng khổ thật các thím ợ, cứ FA như anh em ta, đi đâu làm gì thì làm, chả sợ đứa nào quấy rầy!

Nói chung là tối đó đi chơi cũng chẳng có gì, vợ mình cũng cầm chừng, ko nhảy nhót linh tinh với mấy đứa kia, đến 2h thì hò nhau về. Nó ngồi co ro sau lưng mình, chẳng nói rằng gì

- Lạnh rồi đúng ko? Mình hỏi

- Ko, anh cứ đi đi

- Còn k nữa. Anh bảo mặc tử tế đi ko chịu cơ. Lạnh thì ôm anh ấy, cho nó ấm

- Hơ, tính lợi dụng em hả?

- Có muốn biết anh lợi dụng sẽ như thế nào ko? Thử nhìn đi, cả đường có 2 đứa thôi, anh mà làm gì em kêu đến sáng mai cũng chẳng có ma nào thưa đâu.

- Đừng có mà dọa em! Nó nói rồi ôm dựa vào lưng mình

- Đây là em gái ôm anh trai thôi đấy nhá! Nó lại còn dặn mình thế nữa

Sáng hôm sau nó ko gọi mình đi tập thể dục, cũng chẳng thấy sang phá mình, chắc cũng mệt do đi chơi nhiều. Mình ngủ 1 lèo đến 11h trưa mới dậy, thấy nhà vắng teo, vợ mình thì đang ngồi xem TV, thì ra các cụ đi chơi từ sớm, thấy 2 đứa về khuya nên ko ai gọi. Trưa hôm đó mình với vợ mình nấu ăn, nó chẳng biết làm gì cả, buồn cười lắm! (Đính chính chút là vẫn có bác giúp việc ở nhà nữa, ko phải là chỉ có 2 đứa mình)

Chiều chủ nhật, mình cho nó đi uống café, đi ăn linh tinh, sang Phú Mỹ Hưng chơi. Vẫn như mọi ngày, nó nghịch đủ trò còn mình thì cứ ngẩn ngơ nhìn mà tiếc nuối. Nhiều lúc ở gần nó quá, mình cũng suýt thì ko kiềm chế được, lại tỉnh tò linh tinh, nguy hiểm vãi!

Sáng thứ 2 vợ mình vs bố vợ đi Phú Quốc, mình bận đi làm cũng chẳng ra tiễn. Đến hôm nay vẫn chưa về, thi thoảng thấy nó có gọi khoe đi chơi vs đi ăn lung tung.

Giờ trong mình đủ thứ cảm xúc lẫn lộn, lúc vui, lúc buồn, lúc thấy đủ, lúc thấy thiếu thốn mọi thứ. Nhưng đúng là dù chẳng làm gì khác để thay đổi, để vợ ko còn là vợ hờ của mình nhưng dù sao mình cũng đã có những ngày thật vui, những cảm giác cũng yên bình, hạnh phúc khi ở gần người mình thương. Dù rằng 1 lần nữa người con gái trong mộng (có thể coi như vậy đi) lại đi ngang qua cuộc sống của mình mà ko hề dừng lại, nhưng thôi, tham lam làm gì, mình cũng vẫn chẳng cần tìm kiếm, cứ sống thế rồi có ngày cũng gặp thôi à! Bây giờ thì vẫn thấy là FA muôn năm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.