Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 1: Chương 1




Nam nhân nằm trên giường cau mày, ngủ không an ổn, như bật dậy sau cơn ác mộng, Lâm Lập Hiên mở mắt ra vô thức nghiêng đầu giơ tay chắn đi luồng ánh sáng chói mắt. Sau khi quen dần với ánh sáng hắn liền nhìn quanh một vòng, suy nghĩ mông lung, vẫn không nhận ra mình đang ở đâu.

“Hừ hừ...” Lâm Lập Hiên hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, đau đớn, giống như bị vật nặng chèn qua.

Khung cảnh xung quanh không còn quen thuộc, tấm chăn chạm vào cực thô rát, cửa sổ bằng gỗ dán giấy vàng mờ bên trên có vài lỗ rách như bị ngón tay làm vỡ ra, những tia sáng chói mắt là từ những cái lỗ này len vào, bên ngoài hẳn đã là ban ngày, dưới ánh sáng mờ ảo Lâm Lập Hiên có thể nhìn thấy sơ qua mấy thứ trong nhà.

Sau khi nhìn lên nhìn xuống, Lâm Lập Hiên thở dài trong lòng, thật sự là một căn phòng tồi tàn và luộm thuộm, căn phòng không lớn, rộng cỡ ba bốn cái bàn, lộn xộn chồng chất. Từ lỗ hổng trên bức tường giữa các thanh xà bằng gỗ, có thể nhìn thấy những lớp bụi bẩn tích tự từ lâu đã biến thành màu đen, ở góc tường bẩn thỉu có chiếc bút lông như bị ngũ mã phanh thây hỏng hóc bị vứt ở đấy. Và những vệt đen trên tường không biết là do bị mực vẩy tung toé hay là phần cặn do bức tường bị bong tróc để lại.

Bên trong căn phòng, thứ duy nhất có thể gọi là có chút điểm sắc là một vài mảnh giấy đỏ trên tường cửa sổ.

Ngoài ra, chiếc chăn bông anh đang đắp bây giờ cũng có màu đỏ, làm bằng vải rất thô, nhăn thành cục, sờ vào thì cứng như giấy, khi vỗ vào lòng bàn tay có thể phát ra tiếng kêu như tiếng xé lụa.

Điều kinh ngạc hơn nữa là hắn không phải người duy nhất ở dưới chăn bông, Lâm Lập Hiên vừa kéo chăn bông, người kia hơi khó chịu cử động cánh tay, lẩm bẩm vài tiếng nhưng không tỉnh lại.

Đó là một thiếu niên gầy yếu, cánh tay lộ ra bên ngoài l như củi khô, tướng mạo cũng coi như thanh tú nhưng lại thấy chẳng có mấy lạng thịt, nhìn như người gặp nạn đói mấy năm chỉ còn da bọc xương. Mái tóc khô ráp như cỏ khô, chỉ có điều da y rất trắng, nhưng là trắng suy nhược ốm yếu.

Nhìn thấy dưới khoé mắt của thiếu nên vẫn có vệt nước mắt chưa khô, cùng những ấn ký đỏ tím mờ ám trải rộng trên khắp thân thể của thiếu niên, ký ức của Lâm Lập Hiên dần dần hiện rõ. Hắn nhớ lại hết thảy những sự việc xảy ra đêm qua, cũng nhớ rõ được thân phận thiếu niên này là ai.

Thiếu niên này là “thê tử” mới vào cửa của mình, hay nói đúng hơn là “thê tử” của thân thể này.

Nói đến thật là có chút kỳ quái.

Hôm qua hắn vẫn còn nằm trên giường bệnh với bệnh chứng nghiêm trọng. Hôm nay cự nhiên lại ở trong một thân thể khác tỉnh lại, còn đến một nơi so với thế giới dĩ vãng không giống nhau.

Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, Lâm Lập Hiên biết được hắn đã không còn ở thế giới ở nguyên bản nữa. Thế giới này ngoại trừ nam nhân cùng nữ nhân, còn có một loại người nữa gọi là song nhi. Vẻ ngoài của song nhi nhìn không khác nam nhân lắm nhưng lại có thể mang thai sinh con giống như nữ nhân. Đặc điểm để phân biệt chính là ở mi tâm của song nhi có dựng chí màu đỏ, màu sắc càng đỏ càng kiều diễm thì càng dễ thụ thai. Ở thế giờ này cũng giống với Trung Quốc cổ đại, lấy nam tử vi tôn, địa vị của nữ nhân rất thấp, mà song nhi càng không phải nói, trừ nhà nào quá nghèo khổ, căn bản rất ít nam nhân cưới song nhi làm chính thê.

Thiếu niên nằm cạnh hắn bây giờ chính là song nhi. Lâm Lập Hiên trong lòng cảm thán: Đây đúng là một thế giới thần kỳ.

Lâm Lập Hiên đời trước chính là người điều hành của một công ty đa quốc gia, tuy là thiếu gia nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng hắn là tự mình lập nghiệp xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng bản thân mình. Đang lúc sự nghiệp ở thời đỉnh cao thì lại phát hiện ra căn bệnh ung thư dạ dày. Mới đầu cũng không để tâm chỉ nghĩ là đau dạ dày bình thường, đến khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu thì mới nhận ra đã là giai đoạn cuối.

Bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa.

Bị tuyên án tử hình Lâm Lập Hiên không giống những bệnh nhân khác giãy dụa không muốn chết, lại bình tĩnh chờ đợi tử vong, quá mức trấn định lý trí làm cho bác sĩ cùng y tá chăm sóc kinh thán* không thôi, tiếc hận cho cuộc đời của hắn.

( kinh thán: kinh ngạc và cảm thán)

Thời khắc hấp hối, y tá có hỏi hắn còn có nguyện vọng gì không? Lâm Lập Hiên lắc đầu, nhân duyên hắn không dày, cha không thương mẹ không yêu. Cả đời lãnh tâm lãnh tình không có gì lưu luyến. Đối mặt với vị hôn thê đang khóc nức nở, đôi mắt cũng sưng đỏ lên mà hắn một chút dao động cũng không có, thậm chí còn chỉ chú ý đến đôi lông mi giả bị nước mắt làm cho ướt nhẹp lem ra màu đen của cô.

Tại thời khác này Lâm Lập Hiên chỉ cảm thấu được giải thoát.

Không bị ốm đau tra tấn qua, người vĩnh viễn không biết được sức khỏe quan trọng đến mức nào.

Xoa xoa huyệt thái dương, thân thể lại nổi lên điểm khô nóng do dược tính vẫn còn sót lại, nơi nào đó ẩn ẩn muốn động. Lâm Lập Hiên vén chăn lên, nhặt quần áo bên cạnh vừa mặc vừa nghĩ: đây rốt cuộc là loại thuốc gì, dược tính mạnh như vậy?

Nguyên chủ bởi vì loại thuốc này mà toi luôn cả mạng?

Đêm qua chính là nguyên chủ cùng thiếu niên này là đêm tân hôn, không biết sao uống một chén rượu “trợ hứng”, chờ hắn tới, chính là cùng thiếu niên một đêm điên loan đảo phượng.

Có lẽ hắn cùng cỗ thân thể này còn chưa hoàn toàn hoà nhập tốt, ký ức trong đầu đều là vụn vặt không hề hoàn chỉnh.

“Cốc cốc cốc.” Ba tiếng gõ nhẹ, cửa phòng liền bị mở ra, cánh cửa củ kỹ phát ra tiếng cót két chạm vào tường, một người phụ nữ trung niên bước vào.

Phụ nhân kia chẳng qua mới xấp xỉ bốn mươi, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, tinh thần lại toát lên vẻ phấn chấn, đôi mắt như mang theo tinh quang, vượt qua cánh cửa, đầu tiên là duỗi cổ hướng bên trong thăm dò, chờ nhìn thấy Lâm Lập Hiên, trong mắt vui sướng càng sâu.

Đôi môi khô khốc giật giật, thanh âm từ ái vang lên: “Hiên nhi, ngươi tỉnh rồi?” Giọng nói của bà vô cùng ôn nhu ấm áp như đang dỗ dành hài tử đang trong giấc ngủ.

Lâm Lập Hiên đã sớm ý thức được động tĩnh ngoài cửa, lẳng lặng nhìn người phụ nữ đang ngó nhìn, ánh sáng trong phòng càng lúc càng rõ, nàng nhìn tường tận cảnh sắc trong phòng một lượt, khóe mắt hiện lên thần sắc hài lòng.

Lâm Lập Hiên buộc lại đai lưng, hắn chưa từng mặc qua y phục cổ đại, may mắn còn có chút ký ức vụn vặt lền theo bản năng đem y phục mặc chỉnh tề.

Triệu Lập Nương đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, hôm qua vừa lo liệu xong việc vui cho hài tử, cuối cùng chuyện đại sự này nàng cũng đã làm xong.

Tuy nhà của tiểu ca nhi này không tốt, nhưng bản thân y là người có thể chịu khổ, bộ dáng lại tốt, về sau... Nếu như nàng không còn, cũng sẽ có người chiếu cố Hiên nhi.

Nếu có thể sinh một tiểu tử mập mạp, Lâm gia lền có hậu, về sau nàng xuống dưới kia cũng có mặt mũi gặp lại lão gia tử. Nghĩ như vậy, thần sắc Triệu Lập Nương càng thêm nhu hoà.

Lâm Lập Hiên thần sắc bất động nhìn người này, hắn biết nữ nhân vừa tiến vào là mẫu thân của nguyên chủ, nhưng lại không biết làm sao mở miệng nói chuyện cùng đối phương?

Chẳng lẽ muốn nói với nàng con của ngươi đã chết rồi, hiện tại là một linh hồn khác đang chiếm cứ thân thể con trai ngươi, nếu như hắn thật nói như vậy, đối phương tuyệt đối nửa câu đều không tin, ngược lại sẽ ôm hắn khóc lóc kể lể mình tại sao lại có một nhi tử ngốc như vậy.

Không sai, hắn sống lại thành một tên ngốc, còn là một tú tài ngốc đầu bị úng nước.

Nguyên chủ vốn là tú tài duy nhất Bích Khê Thôn, đã có hôn ước từ nhỏ, nguyên chủ mười bảy tuổi khảo trúng tú tài, vốn là thời điểm tiền đồ vô lượng, vị hôn thê của hắn lại phản bội hắn, hủy hôn ước gả cho chất tử của Huyện lệnh, nguyên chủ đột nhiên bị hủy hôn, đương nhiên muốn nói cho ra lẽ, ai ngờ kết quả không như ý, còn bị đối phương làm nhục “ Một tên tú tài nghèo kiết hủ lậu mà cũng dám đến Vương gia gây sự, đuổi ra ngoài.” Bị gia phó kéo ném ra đường, bị người vây xem chỉ chỏ.

Nguyên chủ trước giờ chưa từng bị nhục nhã như này, nhất thời nghĩ quẩn, liền nhảy sông tự sát. May mắn có người đánh cá nhìn thấy, đem người cứu lên, Lâm phụ Lâm mẫu kêu khóc gọi đại phu, tuy giữ lại được tính mạng, nhưng người lại biến thành đồ ngốc.

Niềm kiêu hãnh của Bích Khê Thôn nháy mắt biến thành trò cười của Bích Khê Thôn.

Đọc sách đọc quá nhiều đem người đọc ngốc, loại sự tình này cũng đáng đi tự sát, Lâm Lập Hiên xem thường loại nhát gan như vậy, nhưng bây giờ lại biến thành vị tú tài chỉ vì bị từ hôn mà trở nên ngu ngốc.

Nói đến cũng thật vi diêu, tú tài này cũng gọi là Lâm Lập Hiên, hiện giờ chính mình xuyên qua chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, liền phải thay hắn sống cho thật tốt, thay hắn kiếu kính mẫu thân, chiếu cố... Thê tử?

Hắn liếc mắt đã thấy thiếu niên gầy yếu tỉnh lại, mắt của thiếu niên rất lớn, tròng mắt đen bóng, nhưng lúc này trong mắt của y tràn đầy khiếp đảm, ngón tay thon gầy kéo lấy góc chăn che đi thân thể, bả vai lộ ra bên ngoài còn mang theo vết tích đêm qua.

Đêm qua cùng thiếu niên phát sinh quan hệ là hắn, hắn sẽ phụ trách, tuy không có yêu y, nhưng sẽ chiếu cố y, cho y một cuộc sống sung túc.

Triệu Lập Nương cẩn thận nhìn khuôn mặt Lâm Lập Hiên, không khỏi ngơ ngẩn, nhi tử của nàng sao nhìn không giống với ngày thường? Con mắt đờ đẫn giờ nhìn rất có tinh thần, khoé miệng cũng không còn cười ngây ngô nữa _____ nàng không có hoa mắt đi?

Gian phòng nhất thời càng yên tĩnh, Lâm Lập Hiên mở miệng nói: “Nương.” Nàng bị gọi làm cho cả người mông lung, con mắt bỗng nhảy lên một cái, vừa kinh ngạc vừa muốn cười làm cho khuôn mặt đều vặn vẹo.

“Hiên nhi, ngươi khỏi rồi?” Triệu Lập Nương lảo đảo mấy bước, tay phải duỗi ở giữa không trung, “Ngươi thật tốt!!” Nữ nhân theo đi qua, vây quanh Lâm Lập Hiên ân cần hỏi han, đau đầu không? Thân thể thế nào? Có muốn gọi đại phu tới xem một chút không...

Lâm Lập Hiên bị nàng làm cho đau đầu, trong đầu tất cả đều là âm thanh lanh lảnh của người phụ nhân, hắn không thể làm gì khoát khoát tay, “Có thể cho ta chút nước nóng được không?” Trên người dinh dính nhơn nhớt, cần dùng nước đến lau một chút.

Giống như nhận được mệnh lệnh của quan lão gia, Triệu Lập Nương toàn thân lắc một cái, “Nương đi nấu nước cho ngươi, ngươi phải nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng xuống giường a! Tuyệt đối đừng xuống giường a! Để Ngôn ca nhi chiếu cố ngươi.” Nàng hướng thiếu niên gầy yếu đưa mắt liếc qua một cái, thiếu niên cũng chính là Ngôn ca nhi gật gật đầu, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.

Triệu Lập Nương sau khi rời khỏi đây, Lâm Lập Hiên mới cảm thấy mình như được giải thoát, hắn hoạt động tay chân một chút, cỗ thân thể này thể chất quá kém, chính là một thư sinh yếu đuối, so với thiếu nên gầy yếu bên cạnh cũng không khá hơn là bao.

Hắn nhìn một chút Ngôn ca nhi, đối với hắn nói ra: “Ngươi là Quý Ngôn đi, là hải tử nha Quý lão đại?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.