Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 2: Chương 2




Thiếu niên gật đầu, chiếc cằm nhọn lộ ra đè lên chăn bông, ánh mắt né tránh nhìn chằm chằm góc tường.

Ngôn ca nhi, cũng chính là Quý Ngôn, vốn cho rằng mình gả cho tên ngốc, lại không nghĩ đến sáng nay lại phát sinh chuyện như vậy, so với ánh mắt bén như bây giờ của Lâm Lập Hiên, y càng muốn nhìn thấy ánh mắt ngây thơ vô tri như đứa trẻ giống ngày hôm qua của trượng phu hơn nhiều.

Đối với y thà sống với đứa ngốc còn hơn sống với một người hoàn toàn xa lạ.

Tuy cùng là người của Bích Khê Thôn, nhưng Quý Ngôn cùng Lâm Lập Hiên cũng không quen thuộc, trước kia bởi vì Lâm Lập Hiên đọc sách tốt, Lâm gia luôn cảm giác nhà mình cùng nhà khác là không giống nhau, về sau Lâm Lập Hiên thi đậu tú tài, càng cảm thấy nhà mình hơn người một bậc, cùng người trong thôn quan hệ vẫn không tốt lắm.

Lâm Lập Hiên biến ngốc, người trong thôn mặt ngoài là đồng tình, nhưng sau lưng thì vụng trộm cười trên nỗi đau của người khác.

Con của ngươi là Văn Khúc tinh hạ phàm? Còn muốn thi Trạng Nguyên?

Nằm mơ đi! Người đều ngốc thành heo.

Đôi mắt đen như ngọc của thiếu niên giờ như lọt vào sương mù, trong lòng y có chút không hiểu cùng sợ hãi, đối với tương lai tràn đầy mù mịt.

Lâm Lập Hiên đem tóc trước ngực thả ra sau đầu, đối với mái tóc dài như này hắn thập phần không quen, bởi vì không đủ dinh dưỡng, chất tóc cũng không tốt, hận không thể dùng kéo một phát cắt phăng đi cho nhẹ nhõm.

Hắn thấy thiếu niên mặt mũi tràn đầy sợ hãi không dám nhìn thẳng hắn, trong lòng có chút không thích, nếu là nhân viên của hắn lộ ra thần sắc này, hắn nhất định không nói hai lời liền sa thải, hắn rất không vừa mắt những người thiếu dũng cảm lại không tự tin. Nhưng đối với thiếu niên khuôn mặt chỉ lớn cỡ bằng bàn tay, co lại thành đoàn trong chăn như chú mèo con bị vứt bỏ liền có chút không nỡ, giọng nói bất giác nhẹ đi mấy phần: “ngươi còn đau không?”

Đối phương lắc đầu nguầy nguậy, khuân mặt tái nhợt chớp mắt liềm đỏ bừng, động tác lắc đầu hơi lớn, động đến vết thương làm y có chút ẩn ẩn đau, khoé miệng giật giật, hít nhẹ một hơi.

Lâm Lập Hiên cười, “Ngươi cẩn thận chút chớ lộn xộn, nghỉ cho khỏe đi.” Nói xong đi lên phía trước, dưới chân vấp lảo đảo một chút, may còn chưa ngã sấp xuống, hắn cúi đầu xuống, thì ra là một ống gỗ tròn đựng bút, bề mặt có khắc một khóm trúc, do đã quá cũ, hình dáng đã mơ hồ nhìn không rõ, miễn cưỡng lắm mới phân biệt được hình dáng lá trúc, còn có ấn màu đỏ nhưng cũng đã không rõ chỉ còn lại điểm màu đỏ nhợt nhạt.

Ống bút bị hắn đá một cái liền lăn lóc mấy vòng trên mặt đất, phát ra tiếng lanh lảnh, Quý Ngôn đang còn sợ hãi không dám ngẩng đầu, liền bị âm thanh bất thình lình làm cho giật mình ngước đầu nhìn sang.

Thấy bộ dáng chật vật nửa ngồi ngửa đứng của nam nhân tuấn tù này, tâm tình bất an của thiếu niên cũng dần lắng xuống, cảm giác cũng không quá mức xa lạ. Y biết dáng dấp của Lâm Lập Hiên rất tốt, cho dù ngày hôm qua nhìn có chút ngốc nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét. Nhưng bây giờ nhìn hắn liền không giống như vậy, giống như... như tiên nhân, tha thứ cho Quý Ngôn chưa từng đọc sách không biết dùng từ gì để hình dung cho phải. Lâm Lập Hiên cùng người trong thôn không giống nhau, nói không ra được không giống ở điểm nào, chính là thấy không giống, đúng hắn từng đọc sách, là tú tài, còn là tú tài duy nhất trong thôn đây.

Lâm Lập Hiên không biết trong lòng y đang nghĩ lung tung cái gì, giờ hắn chỉ muốn thu thập lại căn phòng này, dù sao tương lại vẫn phải sinh hoạt ở đây, cũng không thể để mọi thứ cứ lộn xộn đông tây mãi thế này được.

Còn có một người cũng suýt nữa thì vấp ngã.

Triệu Lập Nương vội vàng từ trong phòng đi ra phòng bếp nấu nước, đặt nồi lên, nhóm lửa rồi đậy nắp nồi lại, đứng chờ nước sôi, tình thần nàng vẫn cứ thấp thỏm không yên cứ như đang ở trên mây vậy.

Nước trong nồi còn chưa sôi mà lòng nàng đã sôi sùng sục.

Con của ta, khỏi rồi.

Hắn đã tỉnh táo lại.

“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ...” Lấy ba ném hương trong giá gỗ, vừa lạy vừa niệm, cung cung kính kính cắm vào lư hương. Bức tranh Quan Âm Bồ Tát tuy bị hun có chút đen, bung cuộn lại mất một góc lớn cũng không cản trở lòng thành tâm của nàng.

Bên chân là một cái chậu đồng bên trong còn lưu lại chút tiền giầy chưa đốt xong, là sáng sớm nay đốt cho Lâm lão đầu, Triệu Lập Nương lại cầm xấp tiền giấy màu vàng thả vào chậu đồng, nháy mắt hoả diễm liền đem chút tiền giấy trong tay nàng cháy sạch.

“Lão đầu, ngươi dưới suối vàng có biết, chúng ta hài tử khỏi... Ngươi nếu còn tại thì tốt biết bao nhiêu, chúng ta một nhà ba người... Không... Hiện tại là bốn người, vui vẻ sinh hoạt...”

Tuy có chút buồn sầu, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống, Triệu Lập Nương từ khi Lâm lão đầu qua đời vẫn một mực mông lung mơ hồ mà sống, thế nhưng bây giờ nàng thấy cuộc sống đã bắt đầu có hi vọng.

Con của nàng tốt, về sau khẳng định là có thể làm quan to, liền có thể sống cuộc sống trước đây bọn họ từng mơ ước, tương lai sẽ là phụ mẫu của quan lão gia, người trong thôn nhất định sẽ cực kỳ hâm mộ. Chỉ cần nghĩ đến tương lại như vậy thì lúc này có ăn bao nhiêu khổ nàng cũng chịu được.

Nàng lau tay, phủi bột phấn giấy màu vàng trên quần áo, đi vào phòng bếp.

Lâm Lập Hiên lấy khăn mặt ố vàng đem thấm nước trong chậu, vắt khô xếp lại đưa cho thiếu niên còn làm ổ trong chăn.

Thiếu niên có chút hoảng hốt lui về sau, Lâm Lập Hiên bật cười một tiếng, thấy thiếu niên nơm nớp lo sợ như chim thú non ngớt kinh hãi lo sợ như vậy, liền nổi tâm tư trêu đùa: “Có muốn ta giúp ngươi lau người hay không?”

Thiếu niên càng kinh hoảng, chỉ có thể lùi càng sâu trốn trong chăn, quần áo ngày hôm qua đã bị xé rách mấy lỗ, lăn lộn đến không ra hình dạng, đã không thể mặc. Mặt y đỏ bừng, rốt cục lấy lại được dũng khí nói: “Ta... ta sẽ tự mình làm...”

Lâm Lập Hiên cũng không đùa hắn, đem khăn mặt đưa cho thiếu niên, đặt chậu gỗ lên tấm ghế gỗ gần giường, “Y phục của ngươi để ở đâu? Ta giúp ngươi lấy.”

Thiếu niên mím môi, trong mắt lóe lên chút vui mừng, cánh tay mảnh khảnh chỉ chỉ vào một hòm gỗ ở góc tường, Lâm Lập Hiên đoán chừng đấy là 'của hồi môn' của y.

Cái rương chắc đã nhiều năm rồi, bề mặt cũng đã sần sùi, Lâm Lập Hiên mở nắp ra, một cái rương như vậy nhưng bên trong chỉ chứa mấy bộ đồ chắp vá, hắn nhìn không còn gì để nói, trong mắt hắn mấy món đồ này còn không đáng giá bằng cái rương củ kỹ kia...

Lâm Lập Hiên biết hắn xuyên đến một gia đình nghèo, nhưng cũng không biết là nghèo đến mức nào.

Hiện tại hắn coi như đã biết.

Hai người vừa chỉnh lý xong căn phòng của mình, Triệu Lập Nương liền gọi họ đến ăn cơm, không sai, lúc bọn hắn dậy thì mặt trời đã lên cao, rửa mặt sửa soạn xong liền đến giờ cơm trưa, bình thường ở nông gia thì ăn cơm cũng khá sớm.

Ngôn ca nhi nhúc nhích ngồi trên ghế, may mắn Triệu Lập Nương không phải là bà bà khó tính, lại thêm nay tâm tình nàng tốt, nếu gặp phải người khác hôm nay y chắc chắn sẽ bị mắng. Vừa tân hôn sáng hôm sau đã dậy muộn lại còn để bà bà nấu cơm. Nếu bị người trong thôn biết nhất định sẽ quở trách y lười biếng, làm mặt mặt nhà mẹ đẻ.

Bàn ăn của Lâm gia là loại bàn vuông nhỏ lại thấp, Lâm Lập Hiên cảm thán với độ cao như vậy lúc ăn cơm khẳng định phải cúi thấp người xuống mới ăn được.

Trên bàn có hai món, một là rau xào, còn một loại Lâm Lập Hiên nhìn không ra là món gì. Đời trước là bị ung thư dạ dày mà chết, hắn nhất định sẽ không ăn uống như trước kia, đó là loại thống khổ hắn không muốn trải qua lần nữa, không thể ăn uống bình thường, mỗi ngày chỉ có thể dùng ống tiêm đưa dinh dưỡng vào cơ thể, hiện tại hắn nhất định sẽ đối với dạ dày của mình thật tốt.

Nhưng mà, khi hắn nâng bát cơm lên lại không làm sao mà hạ miệng được. Gạo ở đây không thể với loại ở hiện đại, xác trấu được xát sạch sẽ, không trắng ăn cũng không thơm, hạt lại lớn hơn những loại trước kia hắn từng ăn qua, ăn không dẻo không ngọt, như đang nhai sáp vậy.

Trong nhà này, cũng chỉ có Lâm Lập Hiên là được đặc quyền ăn cơm trắng, còn mẫu thân đối diện hay Ngôn ca nhi ngồi bên cạnh trong chén lại là gạo lức khô cằn, hắn thử một miếng, cảm giác thô rát này giống như đang nuốt phải thủy tinh vậy, cũng không biết hai người bên cạnh làm sao có thể ăn hết được.

Rau xanh ăn cũng không tốt lắm, nói là xào chẳng bằng nói là luộc, tìm không thấy một chút xíu vết tích dầu, ngược lại là rất tươi, màu sắc xanh tươi, vừa nhìn liền biết là mới hái xuống, đồ ăn nhai vào mang theo hơi đắng chát.

Còn một món khác hắn không biết là cái gì kia, hằn liền không ăn, mà hai người kia cũng không gắp, chẳng lẽ món này là làm riêng cho hắn? Lâm Lập Hiên cười khổ, kiểu chuyện chỉ mình hắn độc hưởng này một chút hắn cũng không muốn... Loại chuyện chuyên hưởng này hẳn là đã có từ khi nguyên chủ còn bé, cậu ta ăn cơm trắng thịt cá, phụ mẫu lại chỉ ăn gạo lức rau dại, Lâm phụ Lâm mẫu đau lòng cậu, cái gì tốt nhất cũng đưa cho cậu dùng, luôn cũng cấp những thứ tốt nhất... Cũng khó trách dưỡng nên cái tính kiêu ngạo cao hơn trời của nguyên chủ.

Lâm Lập Hiên miễn cưỡng ăn cơm, lại đắn đo nghĩ cách làm sao để kiếm tiền...

Hoá ra cái kia là tóp mỡ. Lâm Lập Hiên ép mình không được phun ra, lung tung ăn một miệng cơm nuốt vào, cái này cũng tính là đồ tốt?? Hắn lại không ăn nổi cái này.

Hắn gắp một khối bỏ vào chén cho thiếu niên ngồi cạnh, y như sủng thụ nhược kinh lo sợ ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại nhìn Triệu Lập Nương, bị nàng nhìn lại, liền vụng về lúng túng gắp đồ ăn thả lại trong bát hắn.

Nhìn qua khối tóp mỡ này, Lâm Lập Hiên thật đúng là khóc không ra nước mắt, món này tất cả đều muốn hắn ăn hết?

Một bữa cơm này, Lâm Lập Hiên ăn không có tư không có vị, chỉ có hai người kia lại ăn đến vừa lòng thỏa ý, nhất là đối Quý Ngôn mà nói, đây là một bữa được ăn no hiếm hoi trong cuộc đời y.

Mặc dù ăn cũng là rau xanh, nhưng ở Lâm gia món rau xanh có xào thịt mặn, tuy không được ăn thịt những vẫn nếm được vị, phải biết trong thôn bọn họ một tháng có thể nếm được một lần vị thịt đã là không tồi.

Trước kia tại Quý gia, đồ ăn trong nhà đều là định rõ phân lượng, đi trễ khả năng sẽ không được chia, chỉ có thể chịu đựng bụng đói, Quý gia là gia đình như vậy, bọn hắn là không nấu cơm, mỗi bữa ăn đều là hỗn loạn, lúc nấu cháo sẽ định sẵn cho bao nhiêu gạo, không hơn không kém dù một hạt, cháo nấu xong sẽ được phân phát chia cho từng người một, phần gạo cháo sẽ được vớt chia hết cho đám nam nhân, còn lại nước cháo cùng ít gạo còn sót lại sẽ là của nữ nhân cùng song nhi.

Cơm ăn có thể ít nhưng làm việc thì lại không thể, Quý Ngôn vẫn phải xuống ruộng làm việc, ngày bình thường phải lên núi hái rau dại, ra ruộng nhổ cỏ, trong nhà thì phải đi gánh nước, giặt quần áo... Việc căn bản là làm không hết, còn phải chịu đói mà làm việc, đã lớn như vậy, mà cảm giác được ăn no là như thế nào y cũng không biết, trước kia chỉ cần là có ăn, có thể ăn liền ăn hết, chỉ cần không để chết đói là được.

Đến Lâm gia, có lẽ Triệu Lập Nương đã quen rồi, tuy có thêm một song nhi là Quý Ngôn, nhưng lượng cơm vẫn là dựa theo lượng cơm lúc Lâm phụ vẫn còn mà nấu, Quý Ngôn nhịn không được mà ăn nhiều hơn, nhiều gấp đôi lượng bình thường được ăn, trong lòng còn cảm thấy may mắn, may mắn Triệu Lập Nương không có ghét bỏ y.

Hiện tại phiền toái duy nhất chính là, trước khi y xuất giá, mẫu thân căn dặn y phải nghe lời bà bà, chỉ cần nghe lời bà bà liền sẽ không bị đuổi về. Bởi vì nghĩ là gả cho kẻ ngốc nên cũng không nói cho y biết sinh hoạt ở chung với trượng phu như thế nào, cho nên... Hiện tại trượng phu không ngốc, y phải làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.