Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 8: Chương 8: Quý gia




Ở trong thôn các phòng ở đều được xây khá xa nhau, giữa các hộ thường cách nhau một đoạn, đi qua một cây cầu nhỏ được làm từ những tấm ván nhỏ, lúc Lâm Lập Hiên cùng Ngôn ca nhi đến Quý gia, còn chưa kịp gõ cửa, đã bị đứa nhỏ ngồi xổm trên mặt đất chơi với mấy cục đá nhìn thấy, “ Ca, ngươi trở về rồi!! Tiểu nam hài vui vẻ kêu lên, bước chân nhanh chóng nhào về phía Quý Ngôn.

“Tiểu Vũ.”

Tiểu nam hài mắt sáng long lanh nhìn Lâm Lập Hiên cùng Quý Ngôn, nương quả nhiên không có lừa nhóc, ca ca hôm nay trở về.

Lâm Lập Hiên nhìn tiểu nam hài được Quý Ngôn tiếp được, nhóc gầy gầy nhỏ nhỏ, tóc trên đầu không được buộc chặt, tóc rơi tán loạn bên thái dương, nam hài mặc một bộ y phục cũ đã phải chắp vá nhiều nơi, đôi giày vải đơn sơ bị thủng mấy lỗ, quần cũng đã ngắn, lộ ra mắt cá chân gầy yếu, tướng mạo của tiểu nam hài cùng với Quý Ngôn lớn lên khá giống nhau, giữa lông mày cũng có dựng chí màu đỏ, tựa như phiên bản mini cuả Quý Ngôn vậy.

“Tiểu Vũ, cha cùng nương đâu?”

Quý Vũ quay đầu xông vào đằng sau hô to: “Cha, nương, nãi nãi, Ngôn ca nhi trở về rồi.” sau khi hô xong, khuân mặt nhỏ của nhóc kích động đến đỏ bừng.

Tay cầm mẹt của Lý Nguyệt Nga run lên, nghe được âm thanh của tiểu song nhi, Ngôn ca nhi trở về rồi?

Tiểu Quý Vũ cười với Quý Ngôn một hồi, lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Lâm Lập Hiên, đây là... ca phu của nhóc sao?

“Ca phu tốt.”

Lâm Lập Hiên sững sờ, ca phu? Đây là cách gọi kỳ quái gì vậy, chẳng qua cũng không sai, bây giờ hắn là trượng phu trên danh nghĩa của Ngôn ca nhi, Ngôn ca nhi lại là ca ca của tiểu hài tử trước mặt, hắn còn không phải là ca phu sao.

“Ngôn ca nhi, một mình ngươi trở về —— a, Lâm tú tài?” Lý Nguyệt Nga xoay người lại, lời còn chưa nói hết, liền thấy Lâm Lập Hiên bên cạnh Quý Ngôn.

Quý Ngôn có chút xấu hổ: “Mẹ, là ta cùng Lâm đại ca...”

Lâm Lập Hiên chú ý tới phụ nhân tầm ba bốn mươi tuổi này, nàng hẳn là mẹ ruột của Ngôn ca nhi, mặc dù nhìn mặt mũi phụ nhân trước mặt có chút tiều tụy cùng tang thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nàng lúc còn trẻ là một mỹ nhân tư sắc.

Lâm Lập Hiên thế là cũng gọi một tiếng: “Nương, ta cùng Ngôn ca nhi đến thỉnh an.”

Lý Nguyệt Nga bị hắn gọi liền trừng mắt lớn, trên mặt cực kỳ kinh ngạc, Lâm tú tài không phải cái đồ ngốc sao? Nam nhân anh tuấn có khí chất trước mặt này ngoại trừ gương mặt giống Lâm tú tài ra, những cái khác nửa điểm cũng không giống với Lâm Lập Hiên ngày trước nàng nhìn thấy.

Lúc này chẳng qua mới ba ngày, làm sao liền có biến hóa lớn như vậy?

“Nương, chúng ta vào trước rồi nói.”

Lý Nguyệt Nga tỉnh táo lại, tiếp nhận rổ lễ lại mặt trong tay Quý Ngôn, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, nhìn ta hồ đồ, như thế nào lại chặn trước cửa thế này, nhanh vào nhà đi, Vũ ca nhi, nhanh rót nước cho ca ca cùng ca phu ngươi.”

Nhà của Quý gia lớn hơn so với Lâm gia, dù sao Lâm gia cũng chỉ có ba người, mà Quý gia có đến mười mấy người, chẳng qua nhà của Quý gia* xây cũng không đẹp lấm, mấy gian phòng vừa cũ vừa mới không đồng nhất, có bùn đắp thành, cũng có từ mấy tấm gỗ dựng thành. nhưng bài trí trong nhà không khác biệt với Lâm gia lắm, đều là nhân gia nông thôn nghèo khó, cũng chỉ có mấy cái bàn vuông gỗ là đáng chút tiền.

(Ở chỗ này trong bản raw tgiả có viết là Lâm gia, nhưng mà tui thấy không khớp lắm nên đổi thành Quý gia sẽ hợp hơn)

“Lâm tú tài đây là khỏi rồi?”

“Ừm, đã khỏi.” Lâm Lập Hiên lại đem những lời giải thích nói qua với Trình lão bá lặp lại lần nữa cho Lý Nguyệt Nga nghe.

Lý Nguyệt Nga đầu tiên là sững sờ một chút, về sau nhịn không được cảm thán nói: “Ngôn ca nhi chúng ta tốt số nha...” Lúc đầu còn nghĩ là phải gả cho đồ ngốc, lại không nghĩ rằng đồ ngốc đột nhiên biến tốt, vẫn là Lâm tú tài... Đúng, là Lâm tú tài, Ngôn ca nhi nhà bọn hắn cái này là... là... gả cho tú tài hàng thật giá thật.

Thế là một cái may mắn từ trên trời rớt xuống nháy mắt đem Lý Nguyệt Nga chấn ngốc.

Lúc này Quý Vũ cầm theo ấm nước tiến vào, đằng sau còn dẫn theo Quý lão đại đang gánh đòn gánh, Lý Nguyệt Nga nhìn thấy Quý lão đại, tranh thủ thời gian nghênh đón liền lôi kéo trượng phu nàng nói: “Quý lão đại, mau tới a, Ngôn ca nhi chúng ta cùng Lâm tú tài đến lại mặt.”

Nhìn thấy Lâm Lập Hiên khôi phục bình thường không còn ngốc, Quý lão đại cũng bị tin tức này làm cho chấn trụ.

Vợ chồng hai người đầu tiên là sững sờ, về sau chính là cao hứng, cao hứng thay Ngôn ca nhi nhà họ, Lý Nguyệt Nga đem Quý Ngôn gọi sang một bên, hỏi y mấy ngày nay ở Lâm gia sống thế nào. Lâm Lập Hiên thì ngồi tại ghế gỗ bên trên, một bên cùng Quý lão đại nói chuyện, một bên đùa với Vũ ca nhi mặt mũi tràn đấy hiếu kỳ vây bên người hắn.

“Tên ngươi là gì?”

“Quý Vũ, Vũ ca nhi.”

Quý lão thái biết Lâm Lập Hiên cùng Quý Ngôn đến, nhưng nàng đối tôn tế này cũng không quan tâm lắm, nhìn thoáng qua liền về phòng của mình.

Lý Nguyệt Nga cầm ống trúc rỗng thổi thổi mấy hơi, đem lửa đốt nổi lên sau đó đặt nồi lên bếp, hỏi Ngôn ca nhi: “Ngươi ở Lâm gia thế nào rồi? Lâm tú tài đối với ngươi có tốt hay không.”

“Rất tốt.” Quý Ngôn một bên nhặt rau vừa hướng mẹ y cười cười.

Lý Nguyệt Nga thở dài: “Ngươi cũng đừng trách nương cùng cha ngươi, đều là bị ép cả... May mắn lão thiên gia phù hộ nhà chúng ta... Ngươi bây giờ đã lấy chồng, liền cố gắng cùng người ta sinh hoạt, đúng, tính tình Lâm tú tài thế nào? Bà bà ngươi thì sao?”

“Nương, ngươi yên tâm đi, bọn họ đối với ta đều rất tốt.”

Lý Nguyệt Nga nhìn song nhi lớn nhà mình, đột nhiên cảm thấy mình vẫn nên nói cho Quý Ngôn một chút kỹ xảo trong sinh hoạt phu phu, Ngôn ca nhi nhà họ a, dáng dấp tốt, từ nhỏ đã nhu thuận, duy nhất điểm không tốt chính là cùng với cha y giống nhau, miệng vụng không biết nói chuyện, trước kia, nàng liền nghĩ gả y co gã nông dân đàng hoàng liền tốt, lại không nghĩ tới bây giờ... Thế sự khó lường.

Lâm Lập Hiên hiện tại không ngốc cũng đã khôi phục bình thường, nhìn liền thấy khí chất xuất sắc hào hoa phong nhã, mới vừa thấy được hắn, Lý Nguyệt Nga cảm thấy hắn giống với thế gia công tử trước kia mình gặp vậy...

Hiện tại còn tốt, cái này về sau, hắn có thể hay không sẽ ghét bỏ song nhi nhà mình?

Đợi đến giữa trưa, Lâm Lập Hiên cùng cả nhà Quý gia ăn một bữa cơm trưa, cũng nhận biết hết thân thích của Quý gia.

Lâm Lập Hiên bưng một bát cháo uống một ngụm, lại nhìn nhìn Ngôn ca nhi cùng Vũ ca nhi uống nước cháo bên cạnh, không nghĩ tới, cơm nước ở Quý gia còn không bằng Lâm gia, khó trách một đôi song nhi huynh đệ này đều gầy thành như vậy, nhưng hắn lại nhìn thấy đôi nhi nữ Quý Tuyển cùng Quý Như của Quý lão tam kia, hai người y phục mới tinh, cùng với y phục cũ nát của Quý Vũ quả thực khác biệt rõ ràng, khí sắc trên mặt xem chút liền biết chưa từng bị đói qua, bình thường nhất định thường xuyên được thiên vị.

Quý gia là bàn lớn đều ghép lại với nhau, một đám người cùng quầy lại một chỗ ăn cùng nhau, nhiều người đồ ăn lại không nhiều, liền một mâm dưa muối cùng một nồi rau xanh thịt xào, dưa muối mặn phát đắng, trộn trong cháo ăn cũng không ngon, vị quá nặng, Lâm Lập Hiên lần đầu ăn thiếu chút thì bị sặc.

Hắn từng tưởng rằng, Ngôn ca nhi ở Lâm gia ăn nhiều như vậy, một bộ dạ dày vương, tưởng y ở Quý gia cũng là như vậy, còn từng buồn bực tiểu thiếu niên này làm sao ăn nhiều như vậy đều gầy thành củi khô, nguyên lai y ở Quý gia, lại ăn những thứ này, mỗi ngày liền ăn nước cháo cùng dưa muối, có thể béo được mới kỳ quái.

Cũng đúng, người nhà mà có thể đem hài tử nhà mình gả cho một tên ngốc, đối với y có thể tốt bao nhiêu?

Ngôn ca nhi ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống nước cháo, phát giác được ánh mắt của Lâm Lập Hiên, có chút né tránh cúi đầu.

Lâm Lập Hiên cười cười, gắp một khối mặn thịt đưa tới bát của Quý Ngôn, Quý Ngôn sửng sốt một chút, nhớ tới đây là ở Quý gia nhà mình, đỏ mặt ăn, y là cực ít khi có thể ăn được thịt, Quý lão thái không thích song nhi, coi như lúc trong nhà ngày lễ ngày tết có thể ăn được thịt, cũng không tới phiên y cùng Vũ ca nhi, có thể nhặt nhạnh chỗ tốt ăn được chút, liền đã rất tốt.

Lâm Lập Hiên lại cho Quý Vũ đang cắm đầu vào uống nước cháo một khối, Vũ ca nhi ngẩng đầu, hai con ngươi đen như mực hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng mới yên lòng, cười thấy răng không thấy mắt: “Cám ơn ca phu.”

Quý lão thái mặt lạnh nhìn hành vi của Lâm Lập Hiên, nếu là bình thường, song nhi cùng con dâu nếu là dám chủ động ăn thịt khẳng định là sẽ bị nàng mắng, nhưng dù sao Lâm Lập Hiên là tôn tế của nàng, người tới là khách, mặn thịt cũng là hắn mang tới, nàng cũng sẽ không nói cái gì, nàng đối với tú tài Lâm Lập Hiên này không có cảm tình gì, người trong thôn thỉnh thoảng có người so hắn cùng Quý Tuyển, nhưng ở trong mắt nàng, ai có thể so với tôn tử bảo bối của mình.

Quý Như bên kia vừa thấy Lâm Lập Hiên mắt liền dính lên không nỡ rời đi, không nghĩ tới Lâm tú tài thôn bọn họ khôi phục bình thường cũng có thể anh tuấn như thế, so với Đỗ Phi Bạch trong huyện kia cũng không kém...

Biết được Quý Ngôn phải gả cho tú tài ngốc trong thôn, Quý Như liền cười trên nỗi đau của người khác, lúc trước Ngôn ca nhi phải gả cho Lâm Lập Hiên, nàng cùng Liễu Lệ trước mặt Lý Nguyệt Nga còn khuyến khích qua không ít lời đâu, cái gì mà Lâm tú tài là đồ ngốc, Triệu Lập Nương lại là một cái quả phụ, Quý Ngôn gả đi sống khẳng định không dễ chịu...

Nhưng nàng không nghĩ tới Ngôn ca nhi vậy mà có vận khí tốt như vậy, người ngốc còn có thể biến tốt, còn đúng thời điểm Ngôn ca nhi vừa gả đến...

Nàng dùng ánh mắt oán độc nhìn Quý Ngôn thanh tú xinh đẹp, lại nghĩ tới mình mũi tẹt, nghiến răng nghiến lợi hận không thể đem vặt Quý Ngôn vạch nát, nàng dùng đũa đảo nát lá rau bên trong bát, liền đem lá rau kia xem như Quý Ngôn, hừ, coi như Lâm tú tài không ngốc thì thế nào, Lâm Lập Hiên trước kia vì một nữ nhân thôn bên cạnh mà tìm chết, chẳng lẽ còn sẽ coi trọng một cái song nhi? Những người đọc sách coi khinh nhất chính là song nhi, để nàng xem, không được bao lâu, Ngôn ca nhi liền sẽ bị ghét bỏ đuổi trở về.

Lâm Lập Hiên lần này bồi Quý Ngôn về lại mặt, ở Quý gia cùng trong thôn đều tạo ra oanh động cực lớn, người trong thôn tất cả mọi người biết Lâm tú tài đã từng mất trí nhớ ngu dại khôi phục bình thường, còn có thuyết rằng Quý Ngôn có mệnh vượng phu.

Ở trong đó cao hứng nhất liền phải kể tới Triệu Lập Nương, giống như là muốn đem tất cả khổ sở trước đó đều một hơi phun ra, mỗi ngày câu được câu không lôi kéo thôn dân nói con của mình cùng con dâu, “Hiên nhi nhà ta, đúng vậy a, sau khi hắn cùng Ngôn ca nhi thành thân liền tốt... Hắn rất ưu tú, hiện tại mỗi ngày ở nhà đọc sách đây, không bao lâu nữa, liền sẽ đi thư viện trong huyện...”

Mấy ngày sau, Lâm Lập Hiên đem bản thảo đã chỉnh sửa xong của mình, cùng Triệu Lập Nương nói muốn đi vào huyện một chuyến, Triệu Lập Nương để Quý Ngôn đi theo hắn, vừa vặn vườn rau trong nhà với các loại hành thái củ cải đều đã trưởng thành, đi vào huyện có thể tiện thể cầm đi bán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.