Làm Tiểu Địa Chủ Đi

Chương 7: Chương 7: Quý Tiền




Quý Tiền ca ca của Quý Ngôn, từ nhỏ đã tuấn tú, miệng lại ngọt, nhiều nữ nhân song nhi trong thôn thích hắn, cha mẹ Quý Ngôn cũng thương hắn, ai biết được càng lớn càng không biết học tốt, đọc sách mấy năm không học được nửa điểm tri thức không nói, còn học phải mấy thứ tâm địa gian xảo, làm người cực kỳ háo sắc, nhân phẩm cùng tướng hoàn toàn không ăn khớp với nhau.

Mười lăm mười sáu tuổi liền bắt đầu cùng quả phụ trong thôn không minh bạch, cấu kết cùng với mấy nữ nhân, kết quả bị người nhà quả phụ phá vỡ gian tình còn hung hăng đánh cho hắn một trận, vợ chồng Quý lão đại đến nhà quả phụ kia nói hết lời mới đem sự tình áp xuống, nhưng người trong thôn cũng không ít người biết đến chuyện này, về sau Quý Tiến cũng biết thu liễm chút ít, bình thường cũng hay trộm cắp trong thôn, ngẫu nhiên gặp phải nữ nhân song nhi liền huyết sáo vài tiếng, có cơ hội liền cọ cọ chấm mút chút đỉnh.

Một số phụ nhân song nhi đối với hắn là chán ghét cực điểm, cũng có một số thấy hắn tướng mạo tuấn tú, lúc rảnh rỗi cũng cùng hắn mày qua mắt lại nói chút chuyện các loại tình a yêu a...

Vợ chồng Quý lão đại thuyết phục hắn mỗi ngày cũng không làm hắn thu tâm được, lại còn là con trai bảo bối của mình, căn bản không nỡ đánh mắng, đoạn thời gian trước, Quý Tiền vậy mà càng thậm tệ hơn, vụng trộm cùng người đã có chồng ở thôn bên cạnh, còn sơ ý bị trượng phu gian phụ kia phát hiện, nam nhân bị đội nón xanh kia cũng là ngoài ý muốn bắt được đôi gian phu dâm phụ này.

Nam nhân quơ lấy cây gậy liền hướng Quý Tiền đánh, gậy đánh vào thịt, còn ra tay vừa độc vừa hung, Quý Tiền thân là tiểu bạch kiểm mềm yếu nào gánh nổi trận đánh này, mồm miệng một bên xin tha một bên la hét: “Là nữ nhân kia câu dẫn ta...” Đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu nữ phụ kia, nam nhân nghe xong, ngược lại càng tức giận, xuống tay cành hung ác, cuối cùng đem chân của Quý Tiền đánh gãy...

Chờ đến lúc Quý Tiền được đưa về đã gần chết, Lý Nguyệt Nga kêu khóc ôm lấy con trai bảo bối của mình, còn Quý lão đại chạy đi tìm địa phu tới... Cuối cùng lúc đại phu đến rồi, nhưng nhà bọn hắn căn bản không ra nổi tiền xem bệnh, cũng mua nổi thuốc chữa bệnh. Quý gia ba huynh đệ không có phân gia, phần lớn tiền trong nhà đều do Quý lão thái cất giữ, Quý lão thái không thích Quý lão đại nên đối với con trai Quý lão đại càng là không thích, còn nghĩ vì cái gì không đem hắn đánh chết đi... Nàng cũng không muốn có cháu trai không biết xấu hổ như vậy.

Miễn liên lụy đến thanh danh của Quý Tuyển cùng Quý Như, tôn tử nàng còn muốn tham gia khoa khảo làm quan lão gia, cháu gái của nàng cũng muốn làm phu nhân nhà giàu, sao có thể bị tên nghiệp chướng này cản trở...

Quý lão thái cũng không nguyện ý móc tiền trong túi của mình ra để xem bệnh mua thuốc cho Quý Tiền, tiền của nàng là muốn cho Quý Tuyển đọc sách, còn phải tích của hồi môn cho Quý Như... Sao có thể đem tiền tiêu pha cho Quý Tiền được. Nhưng Quý Tiền cũng là cháu nàng, nàng cũng thể làm quá tuyệt tình, liền đem gả Quý Ngôn, từ tiền sính lễ đó trích ra chút tiền thuốc đi...

Thế là, Quý gia ngay tại trong thôn tìm cho Quý Ngôn một nhà để gả, ngay từ đầu, Quý lão thái ra giá cực cao, nàng nhưng thật ra cũng không nghĩ gả Quý Ngôn sẽ được mười mấy lượng bạc, nhưng vì có thể thu được càng nhiều tiền sính lễ, liền cố ý đem bạc nói đến cao chút, ai mà biết, vậy mà có nữ nhân Triệu Lập Nương ngốc như vậy, nguyện ý cấp mười ba lượng bạc cho con trai mình lấy song mhi làm phu lang.

Coi như đem Quý Ngôn đưa cho người ta làm thiếp cũng chỉ có số này... Vợ chồng Quý lão đại đến cùng là cũng không nỡ để hài tử nhà mình làm thiếp cho người ta, liền tự an ủi nói: Lâm Lập Hiên tuy ngốc, nhưng Lâm gia tốt xấu gì cũng ở trong thôn, coi như hài tử gả đi, ngày bình thường có nhà mình giúp đỡ, cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Sau khi thu được bốn lượng của Triệu Lập Nương đưa tiền cọc, nhà Quý lão đại đập nồi bán sắt tích lũy thêm, trở hết nợ tiền xem bệnh, tiền thuốc của Quý Tiền cũng có... Vợ chồng Quý lão đại lại biết được một tin làm họ thương tâm muốn chết, vị đại phu kia nói, sau khi bị trận đánh này, Quý Tiền con của họ về sau khó mà có hài tử.

Rất khó có hài tử!!!

Điều này là có ý gì, ý chính là hài tử nhà họ phải tuyệt hậu a.

Lúc nghe được tin tức này, Lý Nguyệt Nga chịu không nổi kích động liền ngất xỉu.

Bởi vì Quý lão thái còn sống, Quý gia ba huynh đệ chưa có phân gia, những cuối cùng cũng có một ngày Quý lão thái chết già, đợi đến lúc phân gia, nhà họ lại chỉ có Quý Tiền là con trai như thế, Quý Tiền vô hậu, đến lúc họ già rồi thì phải làm sao?

Một bên khác, vợ của Quý lão nhị Lưu Ngọc Phượng biết được Quý Ngôn vậy mà được mười ba lượng tiền sính lễ, phải biết là Quý Tiền tổn thương mệnh căn có thể sẽ tuyệt hậu, hai mắt đảo một vòng, trong bụng tâm tư linh động, nàng làm bộ làm tịch chạy đến đồng tình với Lý Nguyệt Nga một phen, sau đó một dạng chị em dâu thâm tình giúp nàng nghĩ kế.

“Nguyệt Nga a, ta đây có một biện pháp ngươi xem xem có được không, từ trong sính lễ của Lâm gia lấy ra một phần cho Quý Áp nhà ta kiếm một đứa, nhà ta liền nhận nhân tình này, về sau hài tử đầu tiên của Quý Áp sẽ làm con thừa tự cho Quý Tiền, bọn hắn là đường huynh đệ, hài tử của ai mà không giống nhau.”

Đúng vậy a, Quý Tiền không có hài tử, từ hài tử trong đường huynh đệ nhận làm một đứa làm con thừa tự cũng không phải là một biện pháp tốt sao?

Lý Nguyệt Nga trở về cùng Quý lão đại thương lượng, cuối cùng cũng đồng ý với chủ ý của Lưu Ngọc Phượng.

Lưu Ngọc Phượng cười tủm tỉm cùng vợ chồng bọn họ nói:“Nhà ta Quý Áp cũng không cần nhiều —— bốn lượng bạc liền tốt, ta đã sớm coi trọng một gia đình, gia đình kia nói Quý Áp ta chất phác, song nhi nhà hắn chỉ thích kiểu này, cũng không làm khó ta, liền muốn bốn lượng bạc.”

“Đúng rồi, các ngươi cũng sớm tìm người cho Quý Tiền đi, lúc trước hắn hoang đường như vậy, cũng bởi vì chưa thành gia, cưới cho hắn một nàng dâu lợi hại, đem hắn quản chặt liền tốt.”

Thế là, ba ngày trước, Quý gia một song nhi gả ra ngoài, hai cháu trai của Quý lão thái cưới nàng dâu.

Một nữ nhân cao lớn vạm vỡ từ cửa hông bên chính phòng đi ra, nàng bước đi đến cạnh nam nhân có gương mặt tuấn tú, duyên dáng nói: “Tướng công, mau cùng ta về lại mặt thôi, cha mẹ ta ở nhà khẳng định rất muốn gặp ngươi đó.”

Nam nhân tuấn lãng kia, chính là Quý Tiền, chỉ thấy buồn nôn muốn ói, nữ nhân bên cạnh hắn so với hắn còn lớn hơn gấp đôi, chính là nữ nhân do vợ chồng Quý lão đại chọn để quản giáo hắn.

Tống Xảo Nhi tiếp nhận rổ trong tay Quý Tiền, cười đến thịt mỡ trên mặt cũng rung lên, nàng rất thích trượng phu Quý Tiền có tướng mạo tuấn tú này, mặc dù biết trượng phu trước đó đã làm qua những việc xấu xa, nhưng nàng cũng không để ý, nàng là nữ nhi nhà thợ săn, từ nhỏ đã theo phụ thân lên núi đánh dã, nam nhân bình thường không sánh nổi nàng, nhưng nàng lại chỉ thích loại tiểu bạch kiểm đẹp mắt như Quý Tiền.

Tống Xảo Nhi kéo lấy tay chồng mình đi ra ngoài, chân Quý Tiền còn chưa tốt hẳn, đi còn khập khiễng.

Một bên khác ở viện tử Quý gia, Quý Áp cầm một rổ lễ lại mặt, cười ha hả cùng với song nhi mới cưới đi ra khỏi cửa lớn Quý gia, hắn vốn sinh ra có chút khờ, lúc cười rộ lên nhìn càng ngốc, nhìn sang Triệu Thanh Thanh bên cạnh, trong lòng liền vui vẻ, lúc trước khi chưa thành thân, trong lòng Quý Áp có chút oán niệm, dựa vào cái gì ca ca Quý Thụ cùng Quý Tiền có thể cưới nữ nhân, mình lại chỉ có thể cưới một song nhi với bốn lượng bạc, về sau còn phải đưa con mình cho Quý Tiền làm con thừa tự.

Nhưng khi thời điểm hắn nhìn thấy Triệu Thanh Thanh, toàn bộ oán khí trong lòng của hắn đều tiêu tán, Triệu Thanh Thanh vậy mà là song nhi đẹp mắt khéo léo như vậy, nghe nói là bởi vì song nhi này cũng thích mình, mới nguyện ý chỉ cần bốn lượng bạc sính lễ sẽ gả cho hắn đây.

Quý Áp chỉ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ.

Sau khi đưa hai đôi tân nhân ra cửa, viện tử Quý gia liền khôi phục yên tĩnh, Lý Nguyệt Nga cầm cái mẹt ra cho gà mái ăn, Quý lão đại gánh hai gánh nước đổ vào vạc nước, một tiểu nam hài mặc y phục cũ nát lẻn đến bên người Lý Nguyệt Nga, nhỏ giọng hỏi mẫu thân:“Mẹ, ca ca hôm nay có trở về không ạ?”

Lý Nguyệt Nga nhìn nhìn Quý Vũ có mười phần giống Quý Ngôn kia, trong lòng chua xót, cũng không biết song nhi nhà nàng sau khi đến Lâm gia thế nào rồi.

“Yên tâm đi, ca ca ngươi hôm nay sẽ trở về.”

Lý Nguyệt Nga biết Quý Ngôn là sẽ không trở về, song nhi gả đi, sao có thể tùy tiện về nhà ngoại, trừ phi có trượng phu đi cùng, nhưng Lâm Lập Hiên là đồ ngốc, ngốc tử sao có thể bồi Quý Ngôn lại mặt.

Hài nhi số khổ của nàng a, là nàng có lỗi với y, nhưng nàng thực sự không còn biện pháp nào khác.

Bên trong gian phòng Quý lão tam, một thiếu nữ mắt to, mũi tẹt, mặc hồng y trong tay cầm trâm bạc, cười nói với ca ca bên cạnh:“ Ca, các ngươi không phải mấy ngày nữa tham gia hội thơ cái gì đó sao? Mang ta đi cùng đi.”

Quý Tuyển tùy ý mở sách trong tay, nghiêng mắt nhìn Quý Như một chút: “Dẫn ngươi đi làm gì? Ngươi đến một chữ cũng không biết.“. Ngôn Tình Ngược

“Ta... Ta đi xem náo nhiệt nha.” Quý Như nói.

“Ngươi chính là muốn gặp Đỗ Phi Bạch đi, hết hi vọng đi, ngươi không xứng với hắn.”

Liễu Lệ một bên nhíu mày: “Ngươi sao có thể nói muội muội của ngươi như vậy, muội ngươi có chỗ nào không tốt?”

Quý Như hừ một tiếng, “Đúng vậy.”

Đỗ Phi Bạch là nhi tử của lão bản tiệm vải trong huyện, có một lần Quý Như nhìn thấy liền để tâm đến, Đỗ Phi Bạch dáng dấp anh tuấn, trong nhà có tiền, học thức lại tốt, năm nay còn thi đậu tú tài, so với ca ca nàng lợi hại hơn nhiều, nếu là nàng có thể gả...

Quý Tuyển thấy nàng một bộ mộng tưởng, trong lòng thở dài, một bộ dáng người đọc sách giống như Đỗ Phi Bạch, thế nào lại vừa ý dạng nha đầu nông thôn như Quý Như được, mặc dù Liễu Lệ sẽ thường xuyên mua cho nàng chút trâm bạc đồ trang sức, váy vóc, nhưng Quý Tuyển không biết nên nói thế nào với hai người này, dù sao đây một là mẫu thân, một là muội muội, ánh mắt hai người quá dung tục, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dở dở ương ương, trong nhà có tiền có giáo dưỡng ai sẽ mặc thành dạng này.

Đùng là chưa gặp qua sự đời!

Quý Như nâng má, lại cầm lên tấm gương soi soi, cầm trâm bạc trong tay cài lên búi tóc, nháy mắt cảm thấy mình càng thêm xinh đẹp, nhìn thấy mũi tẹt của mình trong gương cũng không để ý, nàng vừa cười vừa nói với mẫu thân:“ Tam đường ca cùng tứ đường ca đều đưa tẩu tử về nhà lại mặt, nương, ngươi nói hôm nay Quý Ngôn có trở về hay không?”

Liễu Lệ ở bêm cạnh may y phục thả kim khâu trong tay, cười nhạo một tiếng:“ Làm sao trở về? Để thằng ngốc đưa y về sao?”

Liễu Lệ lời còn chưa nói hết, liền nghe tiếng Quý Vũ phía hoan hô: “Ca, ca, ngươi đã trở về nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.